"Bản cung chỉ thấy phủ tri huyện quá buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo, nửa canh giờ nữa sẽ quay lại." 
"Nương nương đừng làm khó tiểu nhân nữa. 
Đến lúc đó Hoàng thượng trách tội... Chuyện này…" 
Ngăn cản một hồi, nàng quyết định cho người đi theo mình, nàng ra phố, nạn dân Kỳ Thành nằm la liệt khắp nơi, đâu đâu cũng là tiếng khóc than, người chết đói kẻ chết khát chất đầy đường. 
"Con ơi, con phải cố lên. Mẹ nhất định sẽ tìm đại phu giỏi khám bệnh cho con. Con nhất định phải cố lên." 
"Ông lão, để ta khám giúp ông. Để ta khám cho." 
Nàng đến gần một ông lão đang nằm bên vệ đường, ho sặc sụa. 
"Ông lão, thuốc này một ngày ông uống ba lần. Chưa tới ba ngày là có thể khỏe lại." 
"Cảm ơn cô." 
" Ông cầm lấy đi." 
" Cảm ơn." 
" Ông cẩn thận, đừng để bị lạnh." 
" Nương nương. Đã qua nửa canh giờ, mời nương nương về phủ với tiểu nhân. Nếu nương nương còn không về, e là Hoàng thượng sẽ trách tội..." 
"Hoàng thượng trách tội, ta sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ bách tính bệnh tật trong thành này nhiều như vậy, ta không thể coi như không thấy được. Muốn về thì ngươi về một mình đi." 
"Nương nương. Nương nương." 
"Cô nương, cô có tấm lòng như Bồ Tát, ta xin cô hãy cứu lấy con ta, cô hãy cứu lấy nó." 
" Đại nương, chúng ta đứng lên, từ từ nói. Nào. 
Cẩn thận." 
"Đứa bé đã sốt cao liên tục mấy ngày, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925047/chuong-86.html