"Hoàng thượng, cứu hay không cứu?". 
" Chiến trường của trẫm, chỉ có thắng thua. 
Nếu một lũ thổ phỉ có thể đe dọa được trẫm, vậy thì đường đường Đại Chử ta còn hoàng uy gì nữa chứ? Bắn tên." 
Hoàng thượng không quan tâm nàng đang bị đe dọa lập tức hạ lệnh phóng tên, ngay lúc này nàng và tên thủ lĩnh Lưu Sa rời đi theo lối mật đạo, mũi tên phóng về phía thành lầu nhiều vô số kể. Dạ Hằng đến được thành lầu phát hiện chẳng có ai, còn vô tình bị tên bắn trúng, hắn rời đi thì bị hoàng thượng phát hiện bóng lưng. 
"Quả nhiên Hoàng quý phi nương nương đoán việc như thần. Nếu hôm nay không nhờ có nương nương e là bọn ta đã bỏ mạng từ lâu 
Cảm tạ đại ân đại đức của nương nương." 
Lưu Sa dẫn theo huynh đệ của mình đến nơi an toàn, quỳ xuống cảm ơn nàng. 
"Lưu Sa dám đánh cược dám chịu thua. Kể từ nay về sau, cam tâm tình nguyện dốc sức vì nương nương, chết cũng không từ. Tạ ơn cứu mạng của Hoàng quý phi." 
"Không có gì. Mọi người đều là người số khổ. Ta cũng không nhẫn tâm nhìn mọi người chết oan uổng. Mau đứng dậy cả đi." 
"Đây là…" 
Nàng đưa một bức thư cho hắn rồi bảo. 
" Bản cung đã hứa sẽ cho các người một con đường sống. Hãy cầm bức thư tay này của ta 
đến Mãng Nguyên nương nhờ hiệu buôn Tinh Diêu." 
"Hiệu buôn Tinh Diêu, hiệu buôn lớn nhất Mãng Nguyên?". 
" Đúng vậy. Hiệu buôn Tinh Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925046/chuong-87.html