Chương trước
Chương sau


"Điều tra kỹ? Chuyện đến nước này còn điều tra thế nào?".

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài cho rằng nên sớm an táng Thần phi nương nương, vì Thần phi uống thuốc độc tự vẫn. Người tự vẫn luôn có tà khí rất nặng, phạm vào giới sát sinh, sẽ rơi vào tuần hoàn ác đạo. Một người chẳng lành như vậy nên nhanh chóng hạ táng vẫn hơn."

Tên thái giám bên cạnh nói thêm vào.

"Vậy thì tuyên bố với bên ngoài Thần phi sức khỏe yếu ớt, đột nhiên nhiễm bệnh nặng nên không qua khỏi. Ngày mai cử hành an táng."

[Phủ Hằng vương]

"Nghe nói Thần phi trong cung đột nhiên mắc bệnh qua đời, ngày mai an táng rồi. Việc tang lễ từ xưa đến nay thường để quan tài mấy ngày rồi mới an táng chứ nhỉ. Sao lại gấp gáp như vậy?".

" An táng gấp gáp như vậy có phải bệnh chết hay không cũng chưa biết được. Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình."

Hạ nhân trong phủ bàn tán về chuyện của Thần phi, Hàm Phong vô tình nghe thấy nên răn đe.

"Từ nay trở đi, không cho phép bất cứ ai bàn tán tang lễ của Thần phi. Nếu còn để bản vương phi phát hiện có người lén lút nói huyên thuyên thì lập tức đuổi ra khỏi vương phủ, quyết không nương tình."

"Vâng."

Tối.

Hoàng Phổ biết tin Thần phi đau lòng không thôi, ngồi cả đêm ngoài trời uống rượu giải sầu.

"Hoa vàng rượu trắng giấy rợp trời

Sống thì như mộng chết như say.

Thái Nhi. Thái Nhi, ta có lỗi với muội."

"Thái Nhi. Tuấn Hưu vô dụng, Tuấn Hưu vô dụng. Thái Nhi."

"Vương gia, chuyện này..."

Bôn Lôi và Dạ Hằng đứng từ xa nhìn hắn.

"Cứ để hắn trút hết ra đi, trút xong rồi sẽ dễ chịu hơn. Không cần xuất hiện sớm."

"Thái Nhi."

Hắn từ từ đi vào đình viện, ngồi xuống uống rượu cùng Hoàng Phổ. Ân Tuyết nhận lệnh đến đưa tin.

"Thuộc hạ tham kiến Hằng vương."

" Dao Nhi có tin tức gì truyền đến đúng không?".

"Bẩm vương gia, chủ nhân bảo ta báo với các vị Thần phi nương nương chưa chết."

"Cô nói gì cơ?".

"Cô nói Thái Nhi chưa chết?".

" Các vị đừng sốt ruột, đây là mật thư của chủ nhân, xem xong sẽ hiểu lý do."

Nhớ lại.

Hôm đó nàng đến tìm Thần phi phát hiện còn cứu được nên đã mượn cơ hội này giúp Thần phi xuất cung.

"Thái Nhi uống bát canh bao lâu rồi?".

" Chưa đầy một khắc."

"Thinh Nguyệt, Thái Yến, hai ngươi ra ngoài canh chừng cho ta".

"Vâng."

"Tịch Dao... Tịch Dao muội chưa chết sao?".

Sau khi châm cứu xong, Thần phi từ từ tỉnh lại.

" Muội chưa chết. Nếu muội mà chết thì Hoàng Phổ phải làm sao?".

" Tịch Dao, Tuấn Hưu huynh ấy đã..."

" Hoàng Phổ vẫn chưa chết."

"Tịch Dao, tỷ nói thật sao? Tuấn Hưu huynh ấy chưa chết?".

" Giờ Cốc Dạ Quân biến thành ác ma rồi. Thân là Hoàng thượng, sao hắn có thể tha thứ phi tử của mình qua lại với người khác. Hơn nữa còn liên quan đến thế cục trong triều. Ta sớm đã đoán được hắn sẽ ra tay với muội và Hoàng Phổ. Vì thế sáng sớm ta đã sắp xếp người cứu Hoàng Phổ, làm giả vết tích Hoàng Phổ đã chết. Có điều ta phải giấu muội

thì mới giống như thật."

" Tịch Dao, vậy tỷ hãy nói cho muội biết, giờ Tuấn Hưu đang ở đâu?".

"Hoàng Phổ đang ở phủ Hằng vương. Hắn rất an toàn, muội yên tâm đi. Có điều giờ Cốc Dạ Quân đã có ý giết muội, vừa rồi nếu ta chậm một khắc thì muội đã mất mạng rồi."

"Thật không ngờ, hắn lại nham hiểm xảo quyệt như vậy. Tịch Dao, chuyện đến nước này, muội nên làm gì đây?".

" Nếu hắn đã muốn muội chết, vậy thì chết cho hắn xem. Ta sẽ dùng thuật châm chết giả. Sau khi châm muội sẽ ngừng thở, rơi vào trạng thái chết giả. Như vậy sẽ không bị người khác phát hiện. Ngày mai lúc an táng ta sẽ giải châm cho muội. Đến lúc đó hoán đổi cho muội xuất cung để muội và Hoàng Phổ đoàn tụ."

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?".

Trở lại.

"Vương gia, Thái Nhi chưa chết. Tuấn Hưu cầu xin vương gia, nhất định phải cứu Thái Nhi."

"Tuấn Hưu huynh, hãy đứng lên. Thần phi nương nương chưa chết, đó là điều vô cùng may mắn. Bản vương nhất định sẽ nghĩ cách cứu Thần phi ra khỏi cung."

Hoàn phủ.

[Linh vị Ái phi Thái Nhi Hoàn thị]

"Xin Hoàn tướng quân bớt đau buồn."

" Đa tạ nương nương. Lúc sinh thời Thái Nhi ở trong cung được người chiếu cố..."

"Thái Nhi trên trời có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy Hoàn tướng quân đau lòng thế này đâu."

"Nghi lễ kết thúc. Thời khắc đã tới. Lập tức an táng."

"Khoan đã."

Lệ phi đúng lúc xuất hiện, nàng ta nghi ngờ Thần phi chưa chết, nên đến gây khó dễ.

"Cô đến làm gì?"

"Hoàn tướng quân, Thần phi đột nhiên chết trong cung. Với tính cách của Thần phi, sao có thể coi thường mạng sống chứ. Ngài không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Bản cung cho rằng, chuyện này không đơn giản như vậy. Cô thấy có đúng không, muội muội."

"Cô và ta đều là nữ nhân trong hoàng cung. Đương nhiên hiểu rõ nỗi cô đơn trong chốn thâm cung. Không được tự do, thà rằng chết đi. Thái Nhi đoạn tuyệt trần thế cũng coi như giải thoát rồi."

"Nương nương nói vậy là ý gì, thần không hiểu."

"Người đâu, mở quan tài."

"Lệ phi, cô muốn làm gì?".

"Muội muội hoảng hốt gì vậy? Bản cung chỉ muốn trả lại chân tướng cho Hoàn tướng quân thôi. Hôm qua Thần phi qua đời, bản cung thấy không giống chết vì trúng độc tí nào."

"Nương nương. Luận về tư, thần và muội muội từ nhỏ đã sống dựa vào nhau. Luận về công, thần cúc cung tận tụy, hết lòng hết sức vì Đại Chử. Giờ muội muội đã chết. Người chết làm trọng. Vẫn mong nương nương..."

"Hoàn tướng quân từng nhìn thấy thi thể của Thần phi chưa? Nếu Hoàn tướng quân tin bản cung thì có thể mở quan tài nhìn xem thế nào".

"Chỗ này là linh đường của Thái Nhi, sao có thể để cô xấc xược như vậy."

" Muội muội tốt của ta, ta chỉ muốn giúp Hoàn tướng quân thôi mà. Còn cô, sao lại hoảng hốt như vậy? Lẽ nào cái chết của Thần phi có liên quan đến cô sao?".

"Lệ phi nương nương, Hoàng quý phi và Thần phi tình như tỷ muội. Sao người có thể vu oan cho người tốt như vậy. Lúc sinh thời, nương nương chịu mọi ức hiếp và lạnh nhạt. Giờ cuối cùng cũng được giải thoát. Nô tỳ hầu hạ nương nương nhiều năm, quyết không cho phép bất cứ ai bất kính với nương nương."

Thái Yến bên cạnh đứng ra ngăn cản.

" Thứ hèn kém như ngươi là cái thá gì lại to gan ăn nói với bản cung như vậy? Người đâu, lôi cô ta xuống."

" Bản cung là Hoàng quý phi, là người đứng đầu lục cung. Cô hỗn xược không coi bản cung ra gì cũng chính là coi thường hoàng uy Đại Chử."

"Luận địa vị, dĩ nhiên ta không bằng cô. Nhưng luận vai vế, cô còn phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ nữa kìa. Lẽ nào đến tư cách dạy dỗ một nô tài mà ta cũng không có sao? Hoàn tướng quân, bản cung chỉ muốn trả lại chân tướng cho ngài, nhưng nô tỳ này tìm đủ cách ngăn cản. Chẳng phải điều đó càng chứng tỏ cái chết của Thần phi có ẩn tình khác sao?

Còn không mở quan tài xem rốt cuộc là sao. Người đâu, mở quan tài."

"Dừng tay. Lệ phi nương nương ép người quá đáng. Tiểu thư, đây là lần cuối cùng nô tỳ gọi người như vậy rồi. Ân tình của người đối với nô tỳ, nô tỳ chỉ còn cách lấy cái chết để báo đáp."

"Tướng quân, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ và nương nương."

Vừa dứt lời, Thái Yến liền đập đầu vào cột tự tử.

"Thái Yến."

"Lệ phi, cô bất kính với Thần phi, giờ lại ép cung nữ vào chỗ chết, bản cung lệnh cho cô ra ngoài ngay lập tức."

" Bản cung… bản cung đâu có ép cô ta. Ta chỉ nói cô ta vài câu, là cô ta tự đập đầu thôi."

"Bỏ đi, chúng ta về."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.