Con đường phía trước cứ như vĩnh viễn không có đíchđến, Kì Siếp Siếp không ngừng chạy trốn, không rõ tại sao sự việc lại đến mứckhông thể khống chế được như thế này? Nàng giả trang thành Cố Hồng Yến mục đích chỉ để choĐỗ Kình chủ động đến tìm nàng, thuận tiện dời đi sự chú ý của bọn quan binh,giúp Cố Hồng Yến và Cận Cương có thể nối lại mối tiền duyên mà không cần lolắng chuyện về sau. Nhưng sao sự việc bỗng trở nên trầm trọng như bây giờ? Theo nàng biết, Cố Hồng Yến chỉ giết một lão dâm tặcvi phú bất nhân mà thôi, việc này so với giết một tên ác đồ chuyên giết ngườicướp của, cưỡng hiếp con gái nhà lành, quả thực chả khác gì nhau, vì sao quanbinh không truy bắt những kẻ khác mà toàn hướng về phía nàng? Đúng vậy, nàng từng trêu đùa bọn họ, nhưng nàng cũngkhông làm tổn thương bọn họ dù chỉ là một cọng lông nha! Về chuyện ở Bách Hoa lâu nàng tóm cổ Huyện lệnh némxuống giường, nhưng nàng đã vì việc này mà bận ngày bận đêm, vội vàng bắt nànglại qua cửa nhà mà không vào cửa quan xả giận nha! Có những người làm việc vìtriều đình giống như lão ta, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, dựa vào cáigì mà có những kẻ cả ngày say khướt bên mỹ nhân, sống rất sung sướng? Đúng là nàng có ý tốt mà không được báo đáp, cho dùkhông có người cảm tạ nàng đã đành, nay phố lớn ngõ nhỏ còn dán thông cáo truynã, treo giải thưởng, giá trị của đầu Cố Hồng Yến lên tới một vạn lượng tiềnthưởng! Khiến cho nàng hiện tại ngoài việc muốn chạy trốn tránh quan binh đuổibắt, còn phải đối phó với những tên hỗn đản vì muốn dựa vào tiền thưởng lớn đểphát tài, thật sự khiến nàng tức chết mất thôi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hết thảy tất cả đều làĐỗ Kình làm hại! Nếu không phải hắn bỏ nàng một mình, nếu không phảihắn đặc biệt quan tâm Cố Hồng Yến, nếu không phải hắn phản ứng chậm chạp nhưcon chuột không biết trốn người khác ở chỗ nào cho hợp lý, thì hiện tại làm saonàng bị lâm vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng bị chó khinh? Dù sao nàng cũng đường đường là thiên kim tiểu thư củaNgọa Long Bảo, tùy tiện tìm một trạm gác ngầm thuộc Ngọa Long Bảo rồi ra khẩudụ, thì những kẻ dám cả gan đắc tội với nàng khi xuống đến một trong mười támtầng địa ngục rồi cũng sẽ chẳng biết mình chết bất đắc kì tử như thế nào, cốtình…… Aiz! Đỗ Kình ơi là Đỗ Kình, lúc này nếu ta bất hạnh màchết, thì chính là do ngươi làm hại, ta muốn xem ngươi phải ăn nói với cha mẹvà đại ca của ta thế nào đây, ngươi là đồ đại ngu ngốc! “Tiểu tử, ngươi còn muốn trốn!” tiếng nói tức giậnvang lên, một bóng người bỗng nhiên chặn đường Kì Siếp Siếp. “Ai thèm trốn, ta luyện khinh công cũng phải hỏi ngươichắc?” Nàng bĩu môi nói, đồng thời đánh ra một chưởng tấn công hắn. Nàng vốn muốn mở đường thoát thân, nào ngờ mấy tên nàykhác hẳn lũ bộ khoái kia, công phu không thể khinh thường. Chỉ thấy thân hìnhhắn thoắt cái đã chặn được đòn công kích của nàng, đồng thời lại ngăn trở đườngđi của nàng một lần nữa, khiến nàng không thể không dừng lại. “Ta chỉ cần nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, về phầnngươi, nên biết cam chịu số phận đi.” Tên thợ săn tới vì tiền thưởng kia khẽcười nói, hai tay biến hóa khôn lường bỗng tung ra một chưởng lực đánh về phíaKì Siếp Siếp. Kì Siếp Siếp mặc dù kinh nghiệm tự mình đối phó vớiđịch không đủ, nhưng thấy đối phương ra chưởng thức sắc bén, cũng không dámkhinh thường, lập tức sử dụng chưởng pháp độc môn của Ngọa Long Bảo để nghênhchiến. Phải biết rằng Ngọa Long Bảo sở dĩ trở thành nơi thầnbí trên giang hồ mà bất kì ai nghe đến cũng muốn chạy theo như vịt, ngoại trừvì nó có thế lực ở khắp nơi, còn bởi vì người từ đó đi ra, đều là những ngườimang tuyệt thế võ công, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên mới dẫn tớiviệc được nhân sĩ trên giang hồ mơ ước. Kì Siếp Siếp vừa mới đặt chân ra giang hồ, căn bảnkhông biết công phu của mình có lực sát thương rất lớn. Chỉ thấy đầu tiênchưởng ảnh của hai người là ngươi tới ta đi, tiếp theo liền truyền đến mộttiếng “Phanh”, ban đầu trên mặt Dương Vi còn tràn đầy tin tưởng, hết sức vênhváo, nay nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đảo rút lui vài bước, hoảng sợ trừngmắt nhìn nàng. “Hừ, gió to quá nên cắn vào đầu lưỡi rồi à!” Không dựđoán được công phu của mình cao cường đến vậy, chỉ hai ba chiêu là đã đánh hạđược hắn, Kì Siếp Siếp đắc ý tràn ra khóe môi, tà nghễ nhìn hắn, trào phúngnói. “Xem ra nếu muốn có mười vạn lượng, thì còn phải chịukhó nhiều hơn rồi.” Nhìn nàng, Dương Vi suy sụp thì thào tự nói. Từ khi hắn trởthành thợ săn, đây là lần đầu tiên thất bại! Mười vạn lượng? Nàng nghe vậy ngẩn ngơ, đang muốn hỏi rõ mười vạnlượng gì, tiền thưởng truy nã Cố Hồng Yến không phải chỉ có một vạn lượng sao?Đâu biết nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, hai bóng người từ trong rừng bay vọtra trước mặt nàng. “Hoàng Hà ác quỷ!” Vừa thấy người tới, Dương Vi kinhhãi kêu lên. Nguyên tắc của hắn là làm việc theo khả năng, cho nên hắn mới cóthể bình yên vô sự hành tẩu giang hồ, nay gặp gỡ ác quỷ, thì ba mươi sáu kếchuồn là thượng sách, làm gì còn phương pháp nào bảo vệ tính mạng tốt hơn chứ?Không nói hai lời, hắn lập tức bỏ chạy. Kì Siếp Siếp nâng mày liễu nhìn hai người vừa mới xuấthiện trước mắt. Hoàng Hà ác quỷ? Đây là cái trò quỷ gì hở? Nhưng nhìnhai người này, người không giống người, bộ dạng bảy phần giống quỷ, bị người tagọi là quỷ cũng không thể trách được nha! Kỳ thật Hoàng Hà ác quỷ vốn nên gọi là Hoàng Hà ngũquỷ, gồm có năm người, ba năm trước đây trong một lần làm việc ác, lại đụng độvới Kì Tế Long gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, nên ba tên bị giết, từđó đến nay Hoàng Hà ngũ quỷ sửa thành Hoàng Hà nhị quỷ, mà tên đúng như người“Hoàng Hà ác quỷ”. Sau khi kẻ đứng đầu ngủ quỷ bị giết, Âm Phong quỷ làlão Nhị cùng Háo Sắc quỷ tìm được đường sống trong cái chết, liền chăm chỉluyện võ nghệ, một lòng muốn tìm Kì Tế Long báo thù. Nhưng mà Ngọa Long Bảothần bí như thế, căn bản không ai biết đến nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể chịuđựng nỗi oán hận, âm thầm chú ý đến tất cả những tin tức có liên quan đến NgọaLong Bảo. Đương nhiên, thù muốn báo mà cuộc sống thì cũng muốncố, cho nên trong cuộc chiến tranh giành mười vạn lượng tiền thưởng này, bọn họtất nhiên không thể bỏ qua, chính là không ngờ đến, bọn họ nhờ vậy mới có thểchứng kiến lại chiêu thức đã sát hại huynh đệ của bọn họ lúc trước. “Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Ngọa Long Bảo?” Âmphong quỷ thần sắc lãnh trầm, nhìn chằm chằm nàng. “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Vừa mới thử mộtlần, biết võ công của mình không kém, Kì Siếp Siếp lá gan cũng lớn hơn. Nàngnhìn hai kẻ kia từ trên xuống dưới, cười khẽ mở miệng nói. “Trừ ngươi ra, nơi này còn có người khác sao?” Háo Sắcquỷ khiển trách một tiếng. Nàng chậm rãi liếc nhìn hai người một cái, sau đó gậtgật đầu nói: “Ồ, hóa ra hai vị cũng không phải là người.” “Ngươi, tiểu tử này!” Đứng ở phía trước Kì Siếp Siếp,Hảo Sắc quỷ rống giận, muốn ra tay giáo huấn nàng, lại bị Âm Phong quỷ lấy thânthủ ngăn cản. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi cùngNgọa Long Bảo có quan hệ gì?” Âm Phong quỷ âm u hỏi, không bị khiêu khích củanàng ảnh hưởng. “Ngọa Long Bảo là cái gì, ta không biết.” Nàng giả ngunói. “Chiêu thức ngươi vừa sử dụng chính là võ công củaNgọa Long Bảo.” “Vậy à?” Nàng nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt: thì tínhsao,“Hai vị cũng là vì tiền thưởng mà đến?” “Vốn là, nhưng hiện tại thay đổi chủ ý.” Âm Phong quỷlạnh lẽo nói. “Ồ, thế ư?” Nếu bọn họ không phải vì tiền thưởng màđến, điều này chứng tỏ là nàng có thể đi sao? “Nếu hai vị không phải vì tiền thưởngmà đến, vậy tại hạ xin cáo từ.” Nói xong, nàng lập tức xoay người bước đi. Bất thình lình, một trận chưởng phong từ phía sau đánhúp lại, Kì Siếp Siếp nhanh chóng vọt người lao sang một bên, tránh thoát đònđánh trí mạng kia. Nhưng đây mới là bắt đầu, các chiêu thức cứ nối tiếp nhauhướng nàng công kích. “Các ngươi thật sự là đồ vô sỉ!” Chê bai một tiếng,nàng lập tức vận đủ công lực, đối phó hai kẻ tiêu nhân chỉ biết đánh lén. Kỳ thật với sở học của Kì Siếp Siếp, Hoàng Hà ác quỷcăn bản không phải đối thủ của nàng, nhưng kinh nghiệm đối phó với địch nhâncủa nàng cực ít, ác quỷ lại trùng hợp là kẻ giảo hoạt nhiều gian trá, hai ngườithay nhau ra trận, trong chốc lát đông, trong chốc lát tây chạy tán loạn, khiếncho nàng ngay cả ra chiêu thức cũng đều rối loạn. “A!” Một tiếng kêu sợ hãi, cánh tay cùng miệng Kì Siếp Siếpnhất thời bị vẽ ra một cỗ máu, sau khi cảm giác đau đớn giảm bớt, nàng muốntránh một chiêu công kích khác của Háo Sắc quỷ, không ngờ lại bị Âm Phong quỷsớm vận sức chờ tấn công nàng từ phía sau, vận đủ mười phần công lực, hắn liềnhướng vào lưng nàng đánh một kích. “Phốc!” Một cỗ dịch nóng theo ngực đi dần lên trên,nàng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Nhưng tai nạn chưa xong, nghênh đónnàng lại là một chưởng nữa. Vừa trúng hai chưởng, nôn không ít máu, thương thế củanàng không nhẹ, cho nên Âm Phong quỷ cùng Háo Sắc quỷ làm sao dễ dàng bỏ qua cơhội tốt như vậy, trong nháy mắt thế tấn công càng trở nên hung hiểm hơn. Thân chịu trọng thương, Kì Siếp Siếp miễn cưỡng tiếpbọn họ mấy chiêu, vì bị thương nặng mà chân khí không thuận, khí huyết côngtâm, tình huống trở nên xấu đi, nàng không tự chủ được lại nôn thêm mấy ngụmmáu tươi, cả người lung lay sắp đổ. “Tiểu tử, nạp mạng đi!” Háo Sắc quỷ lớn tiếng kêu lên. “Hôm nay, hai huynh đệ chúng ta sẽ vì ba vị huynh đệđã chết kia dâng lên tế phẩm.” Âm Phong quỷ cười càng thêm tà mị đắc ý. Lời vừa dứt, hai người đồng thời giơ kiếm vận chưởnghướng Kì Siếp Siếp đánh tới – Đột nhiên, một tiếng kêu to rõ ràng vang lên, kế tiếplà một luồng kiếm khí vô cùng lợi hại lao đến, nhanh chóng đánh lui hai tên vốnđang ở trước mặt Kì Siếp Siếp, lảođảo lùi về phía sau vài bước. “Ai?” Âm Phong quỷ tức giận quát. Tiếng chưa dứt, một vị bạch diện thư sinh từ trên trờibay xuống đứng chắn giữa bọn họ và Kì Siếp Siếp. Không để ý tới sắc mặt khó coi của Âm Phong quỷ, đượcCái Bang hiệp trợ Đỗ Kình nhanh chóng tìm được Kì Siếp Siếp, đỡ lấy thân mìnhlung lay sắp đổ của nàng. “Hồng……” Hắn mới mở miệng, Kì Siếp Siếp liền nắm ống tay áo củahắn, nàng suy yếu nói bằng thứ tiếng nhỏ như không :“Đỗ Kình, ngươi tới chậmquá.” Đồng thời một ngụm máu tươi lại từ trong miệng nàng nôn ra. Tim đang đập trong nháy mắt tựa hồ như ngừng lại, ĐỗKình khó có thể tin, trừng mắt nhìn thiên hạ trong lòng, ánh mắt chuyển hướngnhìn phía dưới vành tai nàng, muốn tìm vết vớt Hồng Yến đỏ thắm. Nàng là CốHồng Yến, nhất định là Cố Hồng Yến, sẽ không thể nào là…… Không có khả nănglà…… “Tiểu ma nữ?” Miệng hắn bất giác phun ra ba chữ này. Không nghĩ tới hắn có thể liếc mắt một cái liền nhận ranàng, Kì Siếp Siếp suy yếu cười với hắn rồi từ từ nhắm mắt, lâm vào hôn mê. Trong thoáng chốc lúc nàng mất đi ý thức, lòng Đỗ Kìnhtựa hồ như bị người ta vét sạch hết tài sản, khó chịu vô cùng, hắn vô thức kéomặt nạ da người trên mặt nàng xuống, âm thầm hy vọng này hết thảy mọi chuyệnkhông phải là thật, nhưng dung nhan tuyệt mỹ như thường của nàng lại rành mạchtiến vào sâu ánh mắt hắn, điều đó đã khiến hắn kinh hãi biết chừng nào. Nghiêng đầu nhìn hai kẻ đứng bên cạnh, nguyên bảnkhuôn mặt hắn đang tuấn dật ôn hòa nay lập tức trở nên âm trầm mà lãnh khốc,làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run. “Các hạ là ai?” Háo Sắc quỷ không nhận thấy được tìnhthế nghiêm trọng, lấy vẻ mặt vênh váo không ai bì nổi, tà nghễ nhìn Đỗ Kìnhhỏi,“Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không……” “Là các ngươi khiến nàng bị thương đến mức này?” ĐỗKình u ám mở miệng hỏi. “Vậy thì sao?” Háo Sắc quỷ sửng sốt, hất cằm trả lời. “Vậy hai ngươi, tất cả đều đáng chết.” Hắn lạnh lẽonói. Không khí thoáng chốc ngưng trụ, Hoàng Hà ác quỷ cườigiả tạo một tiếng, vận công tấn công về phía Đỗ Kình. Đỗ Kình đột nhiên trở nên tàn khốc, giống như chim ưngsăn mồi, lao về phía hai người, trong nháy mắt, hai người kia trúng một đao trímạng, chết ngay tức khắc. Tốc độ kinh người, đòn công kích vô cùng chuẩn lạirất độc ác, thật làm người ta run sợ. Xoay người ôm lấy Kì Siếp Siếp mặt không có chút máu,hơi thở mong manh, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay Đỗ Kình hoảnghốt như thế. Hắn thi triển khinh công, nhanh chóng bay vào thành, trong lòngthúc dục tìm đại phu, hắn cần đại phu! +++ “Đại phu, nàng thế nào?” Vừa thấy đại phu từ trong nộisảnh đi ra, Đỗ Kình khẩn cấp hỏi. “Không lạc quan lắm.” Đại phu mặt lộ vẻ ưu sầu nói. “Không lạc quan? Có ý gì?” “Vị cô nương này, phần lưng bị trúng đòn nghiêm trọng,lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, nếu là người bình thường thì đã sớm tắtthở, nhưng may là nàng luyện qua võ công, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ đếngiờ, nhưng……” Đại phu nói xong lắc lắc đầu. “Nhưng cái gì?” Hắn gấp gáp hỏi. “Ta thấy thời gian của nàng không còn dài nữa đâu.” “Chớ có nói bậy!” Đỗ Kình không tin, nổi giận nói, hắnlắc mình tiến vào nội sảnh, chỉ chốc lát sau, lập tức ôm Kì Siếp Siếp vẫn hônmê bất tỉnh như cũ xuất hiện, bỏ lại một thỏi bạc rồi xoay người rời đi. Bánh xe ngựa một vòng rồi lại một vòng lăn trên đườngđá của khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành, Đỗ Kình mang theo Kì Siếp Siếp bịtrọng thương đến từng nhà đại phu khám bệnh, chờ đợi có thể tìm thấy được mộttia hy vọng. “Hô” một tiếng làm cho con ngựa dừng lại, Đỗ Kình nhảyxuống xe ngựa mong ngóng nhìn vào cảnh tượng căn nhà đá đã hoang tàn một nửatrước mặt, theo lão Cái Bang nói, đương kim danh y Tần Kim Sinh đang ở nơi này. Đúng là nơi này, không sai! Nhưng nơi này thật sự cóđại phu sao? Hắn nhìn căn phòng đổ nát trước mặt, mày không khỏinhíu lại. Cho dù nơi này thực sự có đại phu, thì chắc gì y thuật đã cao minh?Nếu không, tại sao gia cảnh lại rơi vào tình trạng này? Nhưng nghĩ lại mộtchút, hắn không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài, huống hồ lão Cái Bang sẽ khônglừa hắn. Đang lúc hắn do dự hết sức, cánh cửa gỗ tưởng chừnglúc nào cũng có thể sập xuống đột nhiên mở ra, một ông lão trên mặt đầy nếpnhăn, đôi mâu quang tinh xảo từ từ bước ra. Xem ra lại là một cao nhân ở nơikém văn minh! “Ngươi tìm ai?” Ông lão lưng gù, đi ra ngoài cửa hỏi. “Xin hỏi lão nhân gia là Tần Kim Sinh – Tần đại phu?” “Cái gì kim sinh ngân sinh (*),nơi này cũng chỉ cómột ông lão già nua thôi.” Dừng một lúc, lão hỏi: “Là kẻ nào mồm mép ba hoa bảongươi tới chỗ này?” Chỉ có một, hai người bạn chí cốt mới biết lão ẩn cư ở đây. (*) Kim: vàng, ngân: bạc. Vì tên của Tần đại phu cóchữ Kim nên ông đã dựa vào đó để chơi chữ. “Lão cái bang Tô Hồng.” “Được rồi.” Lão dừng bước chân thì thào oán giận nói,lập tức xoay người, “Đem bệnh nhân mang vào nhà đi.” “Đa tạ tiền bối.” Trong phòng đơn sơ, ngoài một cái bàn bé, một cáigiường nằm, thì cơ hồ không thấy gì khác. Đỗ Kình nhẹ nhàng đặt Kì Siếp Siếplên giường, mặt mày rối rắm nhìn khuôn mặt nàng ngày càng gầy yếu mà đau lòng. “Tránh ra, tránh ra, đừng ở chỗ này làm vướng chânvướng tay lão già này!” Lui qua một bên, mày Đỗ Kình thủy chung không thảlỏng, chăm chú nhìn Tần Kim Sinh bắt mạch cho Kì Siếp Siếp, một hồi lâusau, nguyên bản vẻ mặt của ông lão luôn lộ ra biểu tình như mọi chuyện không hềliên quan đến mình, dần dần lộ ra nét ưu sầu, tâm Đỗ Kình cũng theo đó mà quặnđau. “Sao rồi? Nàng…… Không có việc gì chứ?” Tần Kim Sinh không trả lời hắn, chỉ quay người dùngsức cầm cánh tay hắn. Đỗ Kình cả kinh, theo phản xạ định vận công chống cự,đại phu lại đột nhiên buông tay, ra lệnh: “Cởi hết quần áo của nàng ra, rồi đặtnàng nằm sấp xuống.” Đỗ Kình ngạc nhiên trừng mắt, hoàn toàn đã quên hànhđộng bất thình lình xảy ra lúc trước của ông lão, trong óc chỉ hiện lên ba chữ —cởi…… Quần áo? “Còn không mau làm!” “Nhưng là……” “Chẳng lẽ ngươi muốn nàng chết sao?” Vừa nghe thấy những lời này, Đỗ Kình không nói hailời, lập tức động thủ cởi bỏ áo, trung y, thẳng đến khi trên người nàng chỉ còncái yếm nhỏ, cùng với xuân sắc bên trong mà ngay cả cái yếm cũng không chekhuất được, lúc này hắn mới giống như đột nhiên bị bỏng, vội thu tay lại, ngồingây như phỗng nhìn thân hình xinh đẹp của nàng đã từ lâu không còn là một tiểucô nương. “Tiểu tử! Há mồm đủ chưa? Còn không mau xoay ngườinàng để nàng nằm sấp.” Không biết Tần Kim Sinh từ đâu đi tới, tay cầm một baokim khâu, hét lớn. Tiếng hét làm Đỗ Kình tỉnh cả mộng, hắn mặt đỏ tíatai, vội vàng giúp Kì Siếp Siếp xoay người. Vừa mới lật thân mình nàng, hắnliền thấy trên tấm lưng trắng như tuyết của Kì Siếp Siếp có vết bầm màu đenhình bàn tay, vừa nhìn liền biết nàng trúng độc! “Đây là……” “Đây là nguyên nhân chủ yếu làm nàng cứ hôn mê bấttỉnh suốt.” Tần Kim Sinh nghiêm mặt nói, lập tức lấy thủ pháp cực nhanh, đem sốkim châm đâm vào mấy chỗ yếu huyệt trên lưng nàng. “Thế mà ta không phát hiện.” Đỗ Kình tự trách. “Bây giờ đỡ nàng ngồi dậy, ta muốn ngươi chiếu theolời của ta từng bước một mà làm.” Hắn nhanh chóng gật đầu, chiếu theo chỉ thị, bắt đầulấy chân khí vì nàng chữa thương giải độc. Thời gian một phần một giây đi qua,mồ hôi từ giữa trán hắn trượt xuống hai má, quần áo của hắn đã thấm ướt từnggiọt mồ hôi. “Đủ.” Không biết qua bao lâu, Tần Kim Sinh đột nhiênmở miệng nói. Đỗ Kình chậm rãi thu thế, mặc dù người hao phí mộtlượng chân khí lớn mà trông có vẻ suy yếu, nhưng hắn vẫn như cũ, thật cẩn thậnđỡ Kì Siếp Siếp nằm xuống giường , lại đắp chăn bông cẩn thận cho nàng rồi mớichuyển hướng nhìn Tần Kim Sinh, nhỏ giọng hỏi:“Như vậy là được rồi sao?” Tần Kim Sinh cẩn thận xem xét lại mạch đập của KìSiếp, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn lắc đầu. Đỗ Kình thấy thế tay liền nắm chặt thành quyền, cốgắng khống chế cảm xúc của mình, thở sâu hỏi: “Có phải thiếu dược liệu haykhông? Nếu là dược liệu……” Đỗ gia bọn họ có thể có! “Âm Phong chưởng là một loại chưởng pháp chí âm chíđộc trong võ lâm, người trúng chưởng tám đến chín trên mười phần khó có thểsống.” Tần Kim Sinh chậm rãi lắc đầu đánh gãy lời nói của hắn,“Cô nương này bịtrọng thương mà có thể sống đến giờ này, ngoại trừ công lực người phát chưởngkhông đủ mạnh, mà còn vì trong người nàng ấy có nội công tâm pháp. Lão phu vừamới thử võ công của ngươi một chút, phát hiện cùng một loại, nên mới cố tình đểngươi vận công giúp nàng trị thương, nhưng……” Đại phu dừng lại không nói nữa. “Xin tiền bối có gì cứ nói thẳng.” “Khi đưa nàng đến đây cứu chữa thì đã chậm rồi, khí âmđộc sớm đã xâm nhập tâm mạch của nàng, tuy bây giờ còn sót lại âm độc mặc dùkhông đến mức khiến nàng chết, nhưng cả đời này nàng chỉ có khả năng nằm ở trêngiường, hơn nữa mỗi khi trời giá rét, âm độc trong cơ thể sẽ phát tác, thốngkhổ không chịu nổi.” ” Chẳng lẽ thực không có cách nào chữa khỏi sao?” ĐỗKình sắc mặt nhất thời trắng xanh, lộ vẻ sầu thảm khàn giọng hỏi. Tần Kim Sinh nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu. Đỗ Kình ngơ ngác không nói được gì, đứng tại chỗ khôngnhúc nhích, bên tai hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đắc ý tai quái củaTiểu ma nữ, nhớ đến gương mặt tuyệt mỹ mà điêu ngoa của nàng lúc tươi cười,thanh thanh gọi hắn là Đỗ Kình, Đỗ Kình, Đỗ Kình…… Nhưng mà đột nhiên trong lúc đó, hình ảnh biến đổi,nàng dốc sức nôn ra máu tươi, cả người nằm trong lòng hắn, suy yếu mỉm cười vớihắn tựa như sắp ly biệt, tiếp theo liền nhắm mắt lại rồi chẳng hề mở ra nữa. “Không!” Cả người run lên, Đỗ Kình bất giác hét to mộttiếng. Đột nhiên hắn lại nhảy lên giường lần nữa, nâng KìSiếp Siếp dậy, đặt hai tay lên lưng nàng, liên tục đưa chân khi qua bàn taytruyền vào cơ thể nàng, muốn dùng phương pháp lúc trước, giúp nàng trừ đi âmđộc còn xót trong cơ thể. Tiểu ma nữ vốn dĩ nên hoạt bát, điêu ngoa một cáchtinh quái, không thể nhàn được một khắc, chỉ cần nhìn thấy hắn liền lấy việcbắt nạt hắn làm vui, sau khi thực hiện được nhất định sẽ nở nụ cười ngay cả đóahoa cũng thấy xấu hổ. Nàng luôn làm cho hắn vội vàng trốn tránh, lại bất ngờxuất hiện trước mắt hắn, làm phiền hắn, bắt nạt hắn, cười hắn, làm loạn vớihắn, mãi cho đến lúc hắn chịu không nổi mới thôi. Nàng luôn luôn bá đạo khôngphân rõ phải trái, cho dù là ngụy biện cũng có thể nói đúng lý hợp tình, đạo lýrõ ràng, phải khiến người khác thừa nhận nàng đúng, nếu không tuyệt đối khôngbỏ qua. Nàng…… Ngực, bụng bỗng có cảm giác nặng nề, một loại mùi vịtanh ngọt từ yết hầu xông lên miệng, tiếp theo là một ngụm máu tươi từ bên khóemiệng của hắn chậm rãi chảy xuống. “Ngươi đang chê cuộc sống của mình dài quá phảikhông?” Tần Kim Sinh thấy vậy, nhất thời tức giận trách mắng, hắn dám vận côngtrong khi nhất tâm nhị dụng (*),quả thực chính là không muốn sống chăng? (*) nhất tâm nhị dụng: một tâm mà làm hai việc. Ra tay nhanh như chớp, lão lập tức điểm mười bảy, mườitám huyệt đạo trên người hắn, để ngừa chân khí của hắn bị nghịch lưu, tẩu hỏanhập ma. “Ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm không hả?” Đỗ Kình không nói một câu, chỉ lẳng lặng ôm lấy KìSiếp Siếp đang mềm mại nằm trong lòng hắn, ánh mắt dừng ở dung nhan xinh đẹpdịu dàng mà tĩnh lặng của nàng. Tiểu ma nữ, đây là ngoại hiệu hắn đặt cho nàng, khắpthiên hạ cũng chỉ có hắn gọi nàng như thế, nàng là Tiểu ma nữ của hắn, chỉthuộc về hắn. Cho tới bây giờ hắn mới biết được, chán ghét nàng làvì muốn đề phòng mình càng thêm yêu thích nàng; Trốn tránh nàng là vì biết nàngnhất định sẽ nghĩ ra biện pháp dính lấy mình như bóng với hình; Mà cố ý gọinàng là Tiểu ma nữ, không gọi tên khác, đơn giản là vì cái tên này chỉ thuộc vềhắn. Thì ra, tâm của hắn sớm vì nàng mà đắm chìm, nàng làhắn – “Tiểu ma nữ.” Thân thể trong lòng hắn khẽ run lên, như là nghe đượchắn gọi, Kì Siếp Siếp sau nhiều ngày hôm mê, lần đầu tiên có một chút độngtĩnh. Đỗ Kình tưởng đó là ảo giác, khó có thể tin, nhẹ gọinàng một tiếng,“Tiểu ma nữ?” Đầu tiên là một loạt những tiếng rên yếu ớt và nhỏnhoi, sau một lúc lâu, nàng rốt cục chậm rãi mở to mắt. “Đỗ Kình?” Nàng nhìn hắn, cứ tưởng rằng mình đang nằmmơ. “Không phải ta thì là ai?” Đỗ Kình khàn giọng cườinói, bàn tay nhẹ vuốt gương mặt nhợt nhạt, lạnh băng của nàng.“Hiện tại nàngcảm thấy thế nào?” “Toàn thân vô lực, lưng cũng rất đau.” Nàng ngừng mộtlát, chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi nàng hôn mê.“Là ngươi đã cứu ta?” “Đương nhiên, ngoại trừ ta ra, thì làm gì còn ai ngungốc mà đi cứu một ma nữ chứ?” Nghe thấy hắn trả lời, nàng sửng sốt, cả người ngơngác nhìn hắn. “Làm sao vậy?” Hắn lo lắng ngóng nhìn nàng. “Ta tên là gì?” Nàng hỏi. “Tiểu ma nữ, đầu của nàng không đụng vào đâu chứ?” màyĐỗ Kình nhanh chóng nhíu lại, vươn tay sờ cái ót của nàng, lo lắng không biếttrên người nàng còn vết thương nào khác mà hắn bỏ quên hay không, giống như mộtchưởng phía sau lưng nàng kia. Đầu nàng vô lực để mặc bàn tay hắn sờ soạng, Kì SiếpSiếp nhớ tới tình hình thực tế, hắn cứ như là liếc mắt một cái liền nhận ranàng giả mạo Cố Hồng Yến, nhưng làm sao có thể? “Làm sao ngươi nhận ra ta?” Cảm giác tim và phổi khôngthoải mái, nàng ho nhẹ hai tiếng, tò mò hỏi. “Giọng nói và điệu bộ của nàng.” Đỗ Kình nói đơn giản. “Ồ.” Thì ra hắn thật sự chán ghét nàng như vậy, ngaycả giọng nói và điệu bộ của nàng vừa nghe là biết liền! “Làm sao vậy, nàng có chỗ nào không thoải mái à?” Thấynàng bỗng trở nên trầm mặc, hắn khẩn trương hỏi. Xưa nay cá tính của tiểu ma nữluôn là không thể nhàn lấy một khắc, cho dù ốm đau nằm trên giường, cũng khôngthể thay đổi mới đúng. “Ngươi nhất định đang tự giận mình, đúng hay không?”Nàng cắn môi nói. “Đúng vậy.” Nhẹ vuốt mái tóc của nàng vì bị hắn ôm màrối loạn, hắn không nhịn được tức giận nắm chặt vai nàng, chỉ thiếu nước khônglay mạnh, “Rốt cục là nàng suy nghĩ cái gì vậy chứ? Cái loại trò chơi nguy hiểmthế này mà cũng dám làm?” “Này, đều là ngươi làm hại đó nha!” Nàng cũng tứcgiận, tay chân muốn đẩy hắn ra lại phát hiện toàn thân mình vô lực,“Ta bịthương rất nặng sao?” Nàng nhíu mày hỏi. “Vì sao lại do ta làm hại?” Không muốn trả lời vấn đềvề thương thế của nàng, hắn nói sang chuyện khác. “Nếu không phải ngươi bỏ ta một mình, lại biến mấtkhông thấy bóng dáng, ta sẽ nghĩ ra loại phương pháp này để dẫn dụ ngươi đếntìm ta sao?” “Vì sao không có người ở bên cạnh bảo hộ nàng? Vệ Longsĩ đâu?” “Kì Cửu đuổi theo Hồng Yến cô nương rồi, ngươi cũngkhông phải không biết.” “Còn những người khác đâu? Làm gì có chuyện bá phụ đểcho nàng một mình đi lại bên ngoài mà mặc kệ.” Kì Siếp Siếp bĩu bĩu môi không trả lời. Khó khăn lắmnàng mới thoát khỏi đám Vệ Long sĩ bám dính lấy nàng đấy chứ, cũng may lúctrước đến chỗ cửu cửu học thuật dịch dung, không mấy người biết. “Ta nên thay bá phụ, bá mẫu giáo huấn ngươi một chútmới được.” “Ngươi dám đánh ta!” Nàng vừa nghe, cả người liền sinhra một cỗ khí lực đẩy hắn ra xa khoảng một cánh tay, nhưng ngay sau đó, cảngười nàng giống như mất đi ý thức, lại ngã vào lòng hắn. “Tiền bối!” Đỗ Kình hoảng hốt, nhanh tay tiếp đượcthân hình mềm mại của nàng, đồng thời lên tiếng kêu to. Tần Kim Sinh vốn đã rời khỏi phòng để cho hai ngườibọn họ nói chuyện, sau khi nghe Đỗ Kình kêu to, nhanh chóng chạy vào, chỉ thấyĐỗ Kình mặt không chút máu, hoảng sợ cùng bất lực nhìn lão, trong lòng ôm KìSiếp Siếp lại mất đi ý thức. “Tiền bối……” Vẫy tay ngăn cản hắn nói chuyện, Tần Kim Sinh cầm lấytay Kì Siếp Siếp bắt mạch, sau một lúc lâu mới buông tay nàng ra, lão không lậptức giải thích tình huống cho Đỗ Kình, ngược lại có chút đăm chiêu trầm mặc. “Tiền bối?” Đỗ Kình nhịn không được mở miệng. “Nàng không có việc gì, chẳng qua là thân thể quá mứcsuy yếu, hơn nữa nhất thời kích động mới có thể ngất.” Đỗ Kình nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, thấy lão dườngnhư còn chuyện muốn nói với mình, vì thế mở miệng hỏi: “Tiền bối còn có gì muốnnói với vãn bối sao?” “Ngươi rất quan tâm nàng?” Tần Kim Sinh hỏi. Không dự đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, Đỗ Kình sợrun một chút, cúi đầu nhìn Kì Siếp Siếp nhắm chặt hai mắt, dung nhan tuyệt mỹlại tái nhợt, không cần nhiều thời gian liền dùng giọng điệu khẳng định cùngkiên nghị, nhẹ giọng đáp: “Vâng.” “Tốt lắm, lão phu sẽ nói cho ngươi, kỳ thật muốn chữakhỏi âm độc trong cơ thể nàng không phải là không có cách nào.” Trong đôi mắt Đỗ Kình nhất bỗng lóe lên một tiasáng.“Xin tiền bối nói rõ cho vãn bối.” “Trên đời có hai loại kỳ dị thảo dược chuyên trị hànâm độc chứng, một là cỏ Liệt Diễm, hai là hoa Hỏa Long. Lão phu sống sáu mươinăm cũng chỉ thấy cỏ Liệt Diễm có một lần, nghe nói nó sinh trưởng ở trong LiệtDiễm động trên Tuyết Phong đỉnh. Mà Liệt Diễm động này tên như ý nghĩa, trongđộng toàn là lửa cháy nóng rực, người bình thường ngay cả đứng bên ngoài mườitrượng, cũng chịu không nổi nhiệt độ cực nóng kia, cho nên muốn lấy được nó khókhông khác gì tìm đường lên trời.” “Nhưng tiền bối không phải từng chính mắt thấy quasao?” Lão khẽ nhíu mày.“Đó là vận khí. Kỳ thật Liệt Diễmđộng cũng không phải là nơi mà không có sinh vật nào đến gần được, có một loạikhỉ lửa sinh trưởng ở trong động. Một vị bằng hữu của lão phu vì muốn có đượcmột gốc cây cỏ Liệt Diễm, ước chừng ở Tuyết Phong đỉnh mười năm, cố gắng bồidưỡng cảm tình với con khỉ lửa đó, cuối cùng mới được nó tặng cho một gốc cây.” Cần thời gian mười năm ở Tuyết Phong đỉnh? Kỳ thật chỉ cần có thể trị khỏi thương thế của Tiểu manữ, khiến nàng khôi phục sức sống ngày xưa, hắn tuyệt đối không để ý khoảngthời gian mười năm này, nhưng thân thể của hắn có thể chống đỡ được lâu như vậysao? “Như vậy còn Hỏa Long hoa?” Hắn hỏi về một hy vọngkhác. “Hỏa Long hoa này lão phu cũng chỉ nghe qua kỳ danh,chưa bao giờ gặp qua. Nghe nói nó chỉ sinh trưởng ở một chỗ ẩn mật trong sơncốc vô danh, đóa hoa giống như bàn tay thật lớn, sắc thái đỏ tươi, là thánhphẩm trị liệu âm hàn độc.” “Ẩn mật sơn cốc kia……” “Đến nay không ai biết nó ở nơi nào.” Tần Kim Sinh lắcđầu nói. Nói cách khác hắn căn bản không cần phải lo lắng đếnHỏa Long hoa là được rồi, Đỗ Kình mặt mày thâm khóa trầm tư, xem ra con đườngduy nhất, chỉ có đem hy vọng đặt trên cỏ Liệt Diễm. Nhìnthoáng qua Kì Siếp Siếp đang mê man, hắn, Đỗ Kình lấy tánh mạng thề, nhất địnhphải có được cỏ Liệt Diễm, diệt trừ hết âm độc trong cơ thể nàng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]