Khi bắt Cố Hồng Yến rờikhỏi quán trọ, Kì Siếp Siếp không nghĩ tới Kì Cửu sẽ vì thế mà không tìm ranàng, nhưng với các trạm gác ngầm của Ngọa Long Bảo ở các châu thị sở (*),muốntìm một người thì dễ như trở bàn tay, cho nên nàng tìm một chỗ ngồi xuống, tinrằng không lâu sau, sẽ có người đưa Kì Cửu tới trước mặt nàng.
(*) châu thị sở: châu làđơn vị hành chính thời xưa; thị là thành thị; sở là viện, phòng, nhà, chỗ ở…
Quả nhiên, vừa mới quamột khắc, Kì Cửu đã lẳng lặng xuất hiện ở bên người nàng.
“Kì Cửu, ta hỏi ngươi mộtvấn đề, ngươi có muốn khôi phục trí nhớ?” Kì Siếp Siếp không đầu không đuôi mởmiệng hỏi.
“Đỗ công tử rất tứcgiận.” Kì Cửu không có trả lời vấn đề của nàng.
“Kệ hắn đi.” Nàng vẫy vẫytay, dù sao ở trước mặt trước mặt nàng luôn luôn tức giận! “Ngươi còn chưa trảlời vấn đề của ta, Kì Cửu,” Nàng nhanh theo dõi hắn.
“Muốn thì sao chứ, chuyệnnày vốn không thể cưỡng cầu.” Hắn trầm mặc trong chốc lát mới trả lời.
“Vậy nếu ta nói chongươi, có người quen biết ngươi lúc trước khi ngươi mất trí nhớ, ngươi sẽ làmnhư thế nào?”
Kì Cửu hoài nghi nhìnnàng, lại không nói gì.
“Thật sự, ta không lừangươi, chính là cô nương ở quán trọ lúc nãy bị ta bắt đi đó, nàng quen biếtngươi, hơn nữa nói tên ngươi là Cận Cương.” Nàng vội vàng nói.
Hai chữ Cận Cương độtnhiên truyền vào tai, làm cho Kì Cửu bỗng sửng sốt, cảm giác có chút quenthuộc, lại vẫn như cũ không nói cái gì.
“Trừ điều đó ra, nàng cònnói cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-tru/51333/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.