“Thanh Tôn, tỉnh rồi sao?”
Một loạt tiếng đập cửa vang lên, tiếng Lam Việt gọi vọng vào, bên trong vẫn giống như mấy ngày trước không có lấy nửa tiếng đáp lại.
Lam Việt bưng bữa tối khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào.
Mấy ngày trước, Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng bị tập kích ở trên đường cao tốc, sau đó, Thiên Phượng mất tích, Đoan Mộc Thanh Tôn thì được người Ngạo Long Các tìm thấy dưới vực.
Nguyên bản, ngay lúc nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn ở dưới vực, mọi người đều nghĩ hắn đã đi đời nhà ma rồi, ai ngờ ngoại trừ thân thể bị thương nghiêm trọng ra, lại không có lấy một tia chết người nào.
Lam Việt là thầy thuốc, khi nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Tôn liền lập tức chạy tới xem xét, lại kinh ngạc phát hiện Đoan Mộc Thanh Tôn tuy bị thương, nhưng miệng vết thương của hắn lại đang khôi phục bằng tốc độ nhanh tới mức dọa cho y phải nhảy dựng lên.
Bởi vì tình huống đặc thù của Đoan Mộc Thanh Tôn, cho nên y và Đoan Mộc Kiêu không dám đưa hắn đến bệnh viện, chỉ có thể đem về nhà trông chừng.
Trải qua vài ngày tu dưỡng, bọn họ phát hiện Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên lãnh đạm hơn, đôi lúc ngẫu nhiên còn hoảng thần. Mọi người ban đầu còn tưởng là bởi vì sự mất tích của Thiên Phượng cho nên hắn mới như vậy, sau đó lại cảm thấy không thích hợp.
Đoan Mộc Thanh Tôn yêu thương Thiên Phượng là điều mọi người đều biết. Thiên Phượng mất tích, hắn so với ai khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118696/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.