Dưới vực sâu lại xuất hiện một thân ảnh tuấn tú.
“Tiểu Hắc, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Cầm trong tay quyển sinh tử cực dày, nam tử hỏi nhỏ, ánh mắt lưu luyến dừng tại trang sách.
Trên trang mà nam tử đang nhìn kia chỉ viết bốn chữ “Đoan Mộc Thanh Tôn”.
“Chúng ta chỉ chiếu theo sách sinh tử mà làm việc, nếu phượng hoàng muốn truy cứu, cũng không thể trách chúng ta được.” Rõ ràng là cùng một người, nhưng khí chất lại đột nhiên thay đổi, ngay cả thanh âm cũng cải biến theo.
“Ân.”
Khẽ khàng lên tiếng trả lời, nam tử dẫm lên con đường đá vụn gập ghềnh tiến lên phía trước.
Đột nhiên, gió lạnh thấu xương từ vực sâu cuồn cuộn thổi tới, nháy mắt cỗ hàn ý rét buốt đã cập sát đến đằng sau lưng nam tử.
“Như thế nào…. Chuyện gì vậy…”
“Hình như, có điểm không thích hợp.”
……
Dưới vực sâu, Đoan Mộc Thanh Tôn cảm giác được ý thức của bản thân đang từ từ rời khỏi bản thể, một dòng khí hắc ám dần dần đem linh hồn đang thoát khỏi thân xác của hắc dung nhập trở lại.
Lúc dòng khí hắc ám đó vây trụ quanh thân thể cũng là lúc dòng máu đỏ chảy lên láng trên mặt đất chảy ngược trở vào thân xác.
Dòng khí hắc ám kia giống như có ý thức độc lập, bắt đầu chữa trị toàn bộ thương tổn trên cơ thể Đoan Mộc Thanh Tôn.
Cơ thể dần dần được chữa lành, hơi thở sắp sửa tiêu thất của Đoan Mộc Thanh Tôn cũng dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118691/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.