Sáng sớm tại Thanh Dạng, bên trong trường hiếm khi lại có một bầu không khí sôi sục tới như vậy.
Bởi vì mọi người cư nhiên lại thấy Đoan Mộc đồng học tính cách luôn lạnh lùng lại học sinh xuất sắc nhất trường đang nắm tay một mỹ nhân nhàn tản đến lớp.
Có lẽ là bởi vì Đoan Mộc Thanh Tôn chẳng những là học sinh đứng đầu học viên Thanh Dạng, đồng thời là tổng lão đại của thiếu niên bất lương khu Tử Hoàng, vì thế mặc dù trên đường luôn đó cả đống ánh mắt từ bốn phương tám hướng ùa đến, nhưng không một ai dám tiến tới quấy rầy hai người.
Mọi người vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc không ngừng trừng mắt nhìn, nhưng hai vị nhân vật chính lại không có lấy nửa điểm không được tự nhiên.
“Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Kéo tay Thiên Phượng qua một để cái đổi phương hướng, cẩn thận ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ lên, tiểu phượng hoàng thần kinh từ trước tới nay đều thô như dây thun ngâm dầu hôi hiếm khi lại lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Không có, tốc độ tiên lực bị rút ra khỏi cơ thể hình như đã chậm lại rồi.” Sáng nay tỉnh dậy, y liền phát hiện tốc độ tiên lực rút khỏi cơ thể đã hoãn lại rất nhiều, hơn nữa đã được bổ khuyết.
Tựa hồ…..
“Xem ra ngươi không thể rời khỏi ta quá xa nha.” Nhìn người trong lòng, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn gợi lên một tia đạm cười.
Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118648/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.