“Ngươi có thể yêu ta không?”
Cái người đang suy yếu kia khẽ hỏi, đôi mắt thủy linh xinh đẹp lộ ra tia bất an nồng đậm, hai má cũng ửng đỏ theo.
“Sao lại đưa ra yêu cầu này?” Cánh tay đang ôm lấy thắt lưng tinh tế của Thiên Phượng khẽ siết lại, Đoan Mộc Thanh Tôn nhẹ nhàng mở miệng.
Khẽ hạ mắt xuống, Thiên Phượng vẫn đỏ mặt, tim không ngừng gia tốc đập loạn xạ: “Cái kia…. Ta không muốn ngươi chịu phải thương tổn gì cả, nếu như muốn thú đan quay trở lại cơ thể của ta, chỉ có cách để cho ngươi yêu ta…. Nhưng ta không biết yêu là gì… Cho nên….”
Nhìn tên nhóc đáng yêu gần trong gang tấc ấp úng giải thích, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn không khỏi nhẹ nhàng câu lên.
Không biết vì sao, hắn hình như rất thích nhìn bộ dáng rầu rầu của Thiên Phượng. (anh Tôn anh là chủ S à?)
“Ta cũng không biết yêu.” Thanh âm vẫn thản nhiên như cũ, nhưng hình như lại có điểm không giống trước.
“A….” Thiên Phượng ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.
“Bất quá….” Hạ mắt xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn vừa lúc nhìn bàn tay Thiên Phượng đặt trên giường, giống như đang chứng minh lời Thiên Phượng nói, bàn tay của y dần dần trở nên trong suốt, nhưng chưa đầy giây sau lại phục hồi trở lại nguyên trạng: “Ta có thể học cách yêu ngươi.”
Bàn tay thon dài hạ xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại vừa mới gần như biến mất kia.
Ngay lúc Thiên Phượng chuẩn bị lên tiếng, đôi môi đỏ mọng đã bị một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-ngom-dong-tam/3118646/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.