Ngụy Linh Hy và Huyễn Dạ Khuyết đã đi thăm hỏi rất nhiều nhà dân, những người mắc bệnh đều không mở cửa cho ai vào, có hỏi cũng chẳng trả lời. Bọn họ luôn tin vào lời đồn là Yêu tộc gây ra, nếu dám nói đến chuyện này sẽ chết ngay tức khắc dưới sự trừng phạt của yêu nhân.
Ngụy Linh Hy cảm thấy những người này thật ngốc, lúc nào cũng tin vào mấy lời đồn quỷ quái. Nàng từ hang yêu trở về không những lành lặn khỏe mạnh mà còn đứng sừng sững trước mặt họ. Nàng muốn nói ra những gì mình thấy, nhưng tuyệt nhiên lại không thể.
Bọn họ đã đi rất xa, rất xa, xa đến mức đi tới một nơi cực kỳ vắng người.
"Ở đây không mở chợ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không mở cửa cho chúng ta hỏi thăm đâu, dù sao trời cũng tối."
Họ rốt cuộc cũng quay về, nhưng vẫn không ngừng thăm hỏi các nhà. Ngụy Linh Hy vừa đi vừa than thở, nàng đi bộ suốt mấy canh giờ, nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp, đến giờ trời cũng đã sẩm tối, thực sự rất mệt!
"Bình thường chẳng phải cô luôn muốn ra ngoài tìm này tìm kia sao? Bây giờ được tự do rồi, than khổ à?"
"Chủ yếu chúng ta có hỏi cũng không ai nói gì... đều đổ cho Yêu tộc... lãng phí cả một ngày công cốc..."
Huyễn Dạ Khuyết chợt khựng lại, y dừng chân hỏi.
"Sao trẫm cảm thấy dạo này... cô luôn bênh vực Yêu tộc vậy?"
"Nô tì không có... bệ hạ người chinh chiến với Yêu tộc, có mối thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920015/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.