Chương trước
Chương sau
Ở bên này, Dạ Minh Lang đến nơi đã nhanh chóng giải quyết được tất cả thị vệ xung quanh đây, Ngụy Linh Hy đã có thể tự do đi lại. Nàng không nhanh không chậm di chuyển đến Dực Khuynh Cung, nàng muốn tìm Trưởng Công chúa Huyễn Ngân Tuyết, muốn đòi lại chân thân của mình.

Có điều, Ngụy Linh Hy lại không ngờ, vị Trưởng Công chúa nhỏ này lại có y đợi mình sẵn. Nàng ta ngồi trên ghế vò vò những ngón tay thanh mảnh, khóe mắt đã hơi ửng lên.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ đến lấy lại đồ đúng không?"

Sắc mặt của Ngụy Linh Hy không hiện nửa phần cảm xúc, nàng chỉ lại gần, nhìn vào chiếc vòng ngọc mà Huyễn Ngân Tuyết đang đeo.

"Ngươi biết rồi?"

Huyễn Ngân Tuyết gật gật đầu, khóe mắt tràn ra một giọt lệ.

"Hoàng huynh... hoàng huynh lại lừa muội. Huynh ấy nói tỷ tỷ là tình nguyện giúp đã hồi phục nguyên thần, huynh ấy không hề nói... tỷ tỷ phải chịu nỗi đau rút bỏ chân thân... Hức..."

Huyễn Ngân Tuyết nắm chặt lấy chiếc vòng, ánh mắt đỏ ửng sưng tấy ngước lên nhìn Ngụy Linh Hy.

"Muội từng trải qua cảm giác đó. Nó đau lắm... thực sự rất đau rất đau, đến mức muội không chịu được, nguyên thần vỡ nát... tỷ tỷ... cũng đau lắm, đúng không?"

Ngụy Linh Hy không nói gì, trong ánh mắt chứa đầy sự vô cảm.

"Tuyết nhi không ngờ... bản thân lại là kẻ ăn cắp. Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ không dùng nó nữa, muội sẽ trả cho tỷ."

Nói rồi, Huyễn Ngân Tuyết tự mình rút hết đi sức mạnh chân thân của Phượng Hoàng, một luồng yêu khí đỏ rực liên tiếp được truyền từ vòng ngọc vào trong cơ thể của Ngụy Linh Hy.

Huyễn Ngân Tuyết sau khi mất đi sự bảo vệ của yêu khí, toàn thân trở nên mệt nhọc ốm yếu. Nàng ngã gục xuống, nguyên thần chưa kịp lành lặn đã tiếp tục nứt ra. Không bao lâu nữa, nàng sẽ lại phải nằm trong hầm băng, nguyên thần nát vụn chỉ nghe được hoàng huynh kể chuyện.

Ngụy Linh Hy lấy lại được chân thân, cơ thể trở nên cường mạnh gấp bội. Yêu khí của nàng dung hòa với cơ thể, liên tiếp phát ra một luồng sức mạnh vô hình. Huyễn Dạ Khuyết nghe thấy biến động, y ghì chặt tay nhìn xuống Lạt Chân, lại phát hiện ra ánh mắt bất thường.

"Ngân Tuyết... Ngân Tuyết!"

Huyễn Dạ Khuyết rời khỏi đại điện, y vội chạy đến Dực Khương Cung, chỉ nhìn thấy Ngụy Linh Hy toàn thân tỏa ra yêu khí nồng nặc, muội muội nhỏ nằm ở bên cạnh. Đến lúc này, Huyễn Dạ Khuyết mới nhận ra đây chỉ là một cái bẫy.

Một cái bẫy hoàn hảo do chính Ngụy Linh Hy nàng dựng lên. Nàng nhìn y, đáy mắt thập phần lãnh cảm, không còn giống ánh mắt trìu mến hay nhìn y như thường ngày. Huyễn Dạ Khuyết như bị đông cứng người, hai tay run rẩy, đôi chân nặng trĩu nhìn về phía trước.

"Bệ hạ... bệ hạ cẩn thận!"

Chư thần phía sau luống cuống can ngăn nhưng Huyễn Dạ Khuyết đều không nghe. Y cứ mỗi lúc tiến lại gần, thân ảnh nhỏ bé của Huyễn Ngân Tuyết cũng dần diện rõ. Một đôi mắt đen láy sáng rực, một gương mặt hồng hào...

Phập!

Dòng máu đỏ thẫm loang ra từ y phục, chảy xuống từ phía bụng. Huyễn Dạ Khuyết bất ngờ nhói lên, cơn đau phía dưới co thắt dữ dội, cả gương mặt y đều biến sắc. Con dao nhọn đâm thẳng vào bụng của y, ánh mắt của người trước mặt lại chưa bao giờ lạnh lùng đến thế.

Y nắm chặt lấy đầu dao, nơi cổ họng khô khan, mãi mới bật được một câu nói.

"Linh... Hy..."

Ngụy Linh Hy lãnh đạm hơi rướn người, nàng ghé nào tai y nói nhỏ.

"Ta tên... Đoan Phượng Chi Hy, nhi nữ mười năm trước bị ngươi đâm một cái. Ta hôm nay trả được rồi..."

"Phu quân, cùng ta về nhà nhé?"



Huyễn Dạ Khuyết nâng ánh mắt rối loạn nhìn nàng, gương mặt nhăn nhúm đến khó coi. Y lại nhìn xuống Huyễn Ngân Tuyết ở dưới sàn, một giọt nước mắt dài lăn xuống. Khóe miệng khẽ cong lên một đường.

"Được."

Ngụy Linh Hy ngông cuồng đem theo Huyễn Dạ Khuyết trở về Yêu tộc, trói y lại bằng xiềng xích hệt như cái cách mà nàng từng phải chịu. Huyễn Dạ Khuyết trúng phải một kiếm của nàng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng thừa sống thiếu chết.

Nàng trở về với Yêu tộc, trở thành người bảo hộ duy nhất của các yêu nhân, được mọi người tôn kính gọi hai từ Thánh nữ.

"Tốt quá rồi... Yêu tộc của chúng ta rốt cuộc cũng có ngày được sống. Mối thù trước kia nhất định phải tính toán sạch sẽ!"

Một yêu nhân lên tiếng, chân thân của hắn là một con heo rừng.

Ngụy Linh Hy ngồi lên tọa vị đưa mắt nhìn xuống phía dưới, người sống sót không nhiều, còn có cả Dạ Minh Lang lần này cũng trở về. Hắn với nàng trước đó đã có bàn bạc, lợi dụng Lạt Chân gây sự chú ý, bản thân hắn liền có cơ hội để cứu nàng, mặt khác cũng đem toàn bộ sự thật nói với Trưởng Công chúa Ngân Tuyết, để nàng tự nguyện trả lại chân thân Phượng Hoàng.

Một kế hoạch hoàn hảo, đến cả Huyễn Dạ Khuyết cũng không lường tới chuyện này. Trong Yêu tộc, ngoại trừ Phượng Hoàng còn có thêm một con bạch xà thân thế cũng không tồi. Nàng ta ẩn nấp trong nhân tộc, nhiều năm tu luyện cùng với chân thân bạch xà đã khiến sức mạnh tăng lên đáng kể.

Trước kia, Yêu tộc chỉ muốn chung sống hòa bình, không phân tranh đấu đá cho nên ngoại trừ chân thân là thú vật, bọn họ không tu luyện, càng không tự phát triển cho nên không khác gì con người bình thường. Bây giờ thì khác, bởi vì thù hận mãnh liệt, sức mạnh bộc phá vốn có của Yêu tộc cũng tăng lên, nhưng lại không đáng kể. Dùng chút yêu khí để bảo vệ bản thân còn có thể, nhưng muốn chiến đầu vẫn phải cần sự bảo vệ của Yêu tộc.

Đường Bích Liên - Bạch xà yêu đứng ra, hay tay đan chéo trước ngực.

"Thánh nữ, nếu đã bắt được kẻ thù, xin thánh nữ ra lênh giết chết, Bích Liên sẽ ăn sạch hắn, dùng xương cốt để tạ tội với Yêu tộc."

Ngụy Linh Hy đưa tay ngăn lại.

"Ta không thể để kẻ thù chết một cách dễ dàng như vậy được. Bao nhiêu lâu, ta chịu sự dè bỉu, khinh bỉ, thậm chí là ti tiện hầu hạ hắn, cứ để hắn chết như vậy cũng quá dễ dàng rồi."

Đường Bích Liên yên lặng, nàng ta không phản bác, nhưng cũng không hoàn toàn muốn thuận theo, rõ ràng đáy mắt vẫn hiện lên một ý đồ khác.

Ngụy Linh Hy bước chân vào trong đại lao, nơi này chỉ có duy nhất một mình Huyễn Dạ Khuyết đang bị trói chặt. Đầu tóc rối bời, cơ thể nhếch nhác, đây chính là hình ảnh của nàng khi còn bị nhốt trong ngục.

Ngụy Linh Hy tiến lại gần, y nghe có động tĩnh cũng dần mở mắt, khó khăn ngước lên.

"Linh Hy..."

"Đừng gọi ta bằng cái tên thân mật ấy nữa, ta không phải Ngụy Linh Hy."

Nàng hạ thấp tông giọng, dáng vẻ lạnh lùng khiến cho Huyễn Dạ Khuyết có chút đau lòng, lại có vài phần thất vọng.

"Ngươi có thấy gì không? Đây chính là cảm giác của ta khi bị ngươi trói vào trong ngục tối đấy."

"Ta không có..."

Huyễn Dạ Khuyết dứt khoát nói ra, y không giải thích, chỉ là không thừa nhận những gì không phải do mình. Nàng tin hay không cũng chẳng còn quan trọng.

"Cho dù ngươi không làm, nhưng trong thâm tâm ngươi vẫn luôn muốn cướp đi chân thân của ta, cứu lấy muội muội ngây thơ đó của ngươi. Ngay trả quá khứ, ngay cả hiện tại ngươi đều nhẫn tâm như vậy!"

Ngụy Linh Hy có chút kích động hét lên, lồng ngực của nàng đau nhói như muốn nhắc nhở. Nàng đứng phắt dậy, để lại Huyễn Dạ Khuyết rồi rời khỏi nơi này. Y còn chưa nói xong, vội hỏi cố.

"Ngân Tuyết, Ngân Tuyết con bé đâu rồi?"

"Chết rồi."



Ngụy Linh Hy tức giận mắng lớn, đây đều là lời nói trong lúc nóng giận, Huyễn Dạ Khuyết vừa nhìn đã nhận ra. Trước đó khi lấy lại chân thân Phượng Hoàng, Huyễn Ngân Tuyết không hề chết, xung quanh vẫn được bao bọc bởi một lớp yêu khí chữa lành của Phượng Hoàng.

Y tin tưởng nàng, chí ít, nàng sẽ không làm hại một đứa trẻ mười tuổi ngây thơ ấy.

Nàng siết chặt nắm tay đi ra ngoài, lồng ngực nóng ran khi ấy mới đỡ đi được vài phần. Nhìn thấy lính gác ngục đem theo một phần thức ăn vào trong, Ngụy Linh Hy liền ngăn lại.

"Đây là ai chuẩn bị?"

"Là Hồng Yên, bà ấy nói theo lời căn dặn của thánh nữ nấu chút thuốc với vài món ăn đơn giản."

Ngụy Linh Hy cũng vì sợ y chết nên đã cố ý nói muốn hành hạ y, muốn y trở thành nô lệ dưới chân nàng. Kỳ thực, nàng không muốn y chết trong lúc này, cho dù kết cục vốn dĩ cũng không khác là bao.

Nàng mở bát thuốc ra, rải vào đó một chút yêu lực chữa lành của bản thân, sau đó lại rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nàng đi đến bên bờ Hãn Hằng, con sông lớn nằm giáp giữa Yêu tộc với đường chân trời. Ngụy Linh Hy đi xuống, dưới đáy sông là một không gian hang động cực lớn, linh khí dồi dào không kém gì Bát Sinh Động.

"Các Dạ Thượng tiên?"

Ngụy Linh Hy vừa tìm vừa gọi, một giọng nói lại vang lên.

"Là ai đánh thức giấc ngủ của ta?"

"Ngoài Chi Hy ra còn ai biết dưới đáy sông có một vị Thượng tiên nữa?"

Các Dạ chầm chậm mở mắt, y phiền hà bước ra, có vẻ không được vui cho lắm. Ngay khi Ngụy Linh Hy trốn khỏi hoàng cung nước Thục, Các Dạ chính là người đã giúp bọn họ một thoắt biến mất, thế rồi bản thân cũng bị chôn chân ở đây cùng với một nhiệm vụ bất khả kháng.

"Các Dạ Thượng tiên, Ngân Tuyết thế nào rồi?"

"Nhờ lớp bảo vệ của Phượng Hoàng, nguyên thần vẫn đang trong thời gian lành lại."

"Ta không hiểu bản thân tại sao lại giúp ngươi cơ chứ! Bây giờ quay lại thiên đình, thiên đế nhất định sẽ trừng phạt!"

"Người coi như làm phước thôi mà..."

Các Dạ phẩy tay, y ngồi xuống bàn đá nhặt mấy hoa quả, thưởng thức thú vui tao nhã.

"Các Dạ Thượng tiên, cánh Phượng của ta bị chặt rồi, còn cách nào mọc lại không?"

"Cánh Phượng Hoàng ẩn chứa một nửa sức mạnh, làm sao có thể dễ dàng bị chặt đứt được? Ngươi tu luyện một chút, khi chân thân hoàn toàn dung hòa, cánh Phượng sẽ lại mọc ra."

"Nhưng..."

"Ta nói ngươi cũng thật là... về được quê hương thì thôi đi, còn kéo theo hắn làm gì? Bây giờ ngươi xem, lại là vì ác niệm, đúng chứ?"

Ngụy Linh Hy im lặng, nàng không chỉ đem y về vì cảm xúc cá nhân, nàng thực sự sẽ phải giết chết y. Chỉ là chưa tới lúc.

"Tiên thuật của ta có tác dụng ở những nơi sinh khí dồi dào, ngươi như cũ, ở lại đây tu luyện là được."

Nàng mãi đến bây giờ mới cười được một chút, vội gật đầu.

"Đa tạ Các Dạ Thượng tiên chỉ bảo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.