Đường Bích Liên ngó qua ngó lại quanh đại lao, thấy không có người nguy hiểm, nàng lập tức đi về phía phòng giam Huyễn Dạ Khuyết. Sau khi uống chút thuốc mà Ngụy Linh Hy đặc biệt dặn người làm, cơ thể y trở nên hết đau đớn, vết thương cũng lành lại thần kỳ.
Huyễn Dạ Khuyết lại mỉm cười, y biết là Ngụy Linh Hy làm.
Đường Bích Liên mò vào trong ngục, đôi mắt của nàng ta dò xét một lượt, môi đỏ khẽ mỉm cười.
"Đúng thật là chàng rồi..."
Huyễn Dạ Khuyết nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, một điểm quen thuộc cũng không có. Còn chưa mở miệng hỏi gì, Đường Bích Liên đã sáp đến y, nắm chặt lấy bàn tay bị xiềng xích gông lại.
"Công tử, đúng là chàng rồi!"
Huyễn Dạ Khuyết giật phắt tay ra, ánh mắt cảnh giác khiến cho Đường Bích Liên có chút hối tiếc. Nàng ta lùi lại, không muốn y hoảng sợ mình.
"Cô là ai?"
"Công tử, huynh không nhớ gì nữa à? Ta là Bích Liên, bạch xà năm ấy mà huynh từng cứu."
Nghe Đường Bích Liên nói vậy, Huyễn Dạ Khuyết cũng cố gắng suy nghĩ. Cho dù thế nào y cũng không nhớ ra được cái tên Bích Liên ấy là ai, càng không có một chút ấn tượng nào về gương mặt này.
"Ta chưa từng gặp cô, cô nhận nhầm người rồi."
"Không thể nào, ta không thể nhận nhầm người được. Công tử, năm đó ở quán rượu dưới chân núi Sơn Thạch, huynh cứu ta ra khỏi đó. Chúng ta còn trò chuyện rất lâu, huynh... không nhớ gì nữa sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2919972/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.