Sáng hôm sau, Quách An đùng đùng nổi giận khi nghe Hoà ma ma bẩm báo. Quách An đang chuẩn bị vào cung gặp Hoàng Thượng thì gặp Tô Đức Thịnh ung dung đi vào.
- Tô công công, không biết Hoàng Thượng có gì phân phó? Ta đây cũng đang muốn vào cung diện thánh.
Quách An gấp gáp nói. Tô Đức Thịnh lại thoải mái cười, chậm chạp nói.
- Quách Thừa tướng, nô tài đến để truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.
Quách An nghe vậy, cũng chịu kiên nhẫn quỳ xuống tiếp khẩu dụ.
- Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng. Nguyên Ngọc quận chúa thông minh tài giỏi, nay đứng ra giúp dân cứu nước, nhận lệnh ra thẳng Minh An châu. Khi nào xong việc, lập tức có người đón về.
Nghe Tô Đức Thịnh nói xong, Quách An cũng đứng lên. Quách An tức giận, ông tin rằng nhất định là Quách Ngọc đã nói với hoàng thượng. Khiến hoàng thượng trực tiếp truyền khẩu dụ. Quách An nhận khẩu dụ cũng đành bó tay. Ngậm ngùi quay vào thư phòng.
Quách Ngọc trên đường đi cũng vô cùng thoải mái, xe ngựa hoàng gia chạy hết tốc lực vẫn cảm thấy êm ái vô cùng.
Quách Ngọc lười biếng nằm trên ghế dài đọc sách, thỉnh thoảng lại đưa tay lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng. Nguyên Thiên Hữu ngồi một bên chăm chú nhìn nàng. Quách Ngọc lại như lơ đãng hỏi.
- Nhìn đủ chưa?
- Ngắm Ngọc nhi cả đời cũng không đủ.
Quách Ngọc liếc mắt nhìn hắn, thầm mắng “vô lại“.
- Vì sao không cho ta nói với Hoàng Thượng, thuốc giải là dựa vào “Thần dược Hoa công”?
- Cậu sẽ tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/88789/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.