Quách Ngọc, Nguyên Thiên Hữu cùng huynh đệ Mộ Dung kha vội vàng đi gặp Mộ Dung Ngạn.
Đến nơi, Quách Ngọc nhìn thấy xung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, cách ly hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Quách Ngọc xoay người hỏi huynh đệ Mộ Dung Kha.
- Bên ngoài đều được canh phòng như thế này?
Mộ Dung Kha trực tiếp trả lời.
- Đúng vậy.
- Quái lạ, nếu thế tại sao bệnh dịch liên tục lây truyền.
Quách Ngọc nghi hoặc nói, sau đó nhanh chân hơn đi về phía phòng của Mộ Dung Ngạn.
Trước khi vào, Quách Ngọc nuốt vào một viên thuốc và đưa cho ba người còn lại ba viên.
- Uống vào, sau đó dùng khăn bịt mặt lại.
Ba người không ngần ngại, thực hiện đúng theo những gì Quách Ngọc yêu cầu, sau đó mới bước vào phòng.
- Phụ thân, người xem ai đến.
Mộ Dung Diễn tiến đến bên giường, nhẹ giọng nói. Mộ Dung Ngạn ốm yếu nằm trên giường, hai má hóp lại, mắt thâm đen. Quách Ngọc thật sự không thể tưởng tưởng được, trước mắt mình là Đại Cữu cao to hùng dũng.
Quách Ngọc nhanh chân tiến lại bên giường, nắm lấy hai tay gân guốc của Mộ Dung Ngạn. Quách Ngọc cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn giữ lí trí, nhẹ nhàng nói.
- Đại cữu, Ngọc nhi đến giúp người, hứa với Ngọc nhi, người phải cố. Ngọc nhi đã cho đại phu tiến hành thử thuốc. Rất nhanh sẽ có kết quả.
- Ngọc nhi, sao con lại đến đây, mau ra ngoài, nơi nguy hiểm này không dành cho con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513582/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.