Bạch Linh căn dặn gia nô chuẩn bị một số vật dụng cần thiết. Mọi thứ xong xuôi, nàng chắp hai tay, dõng dạc nói.
- Phiền các vị công tử đưa quốc công đại nhân lên sạp gỗ này.
Mộ Dung Diễn và Mộ Dung Tú nhanh chóng đến bế Mộ Dung Thịnh ra khỏi quan tài, đặt ông ấy lên sạp gỗ.
Bạch Linh nhờ Mộ Dung Hàn giúp nàng tháo áo của ông ấy ra. Sau đó, dùng bát bột trắng vẫy lên phần ngực và vai của ông. Tiếp đó là vẫy một loại nước màu đen nàng lấy từ trong ngực áo ra, và sau cùng là vẫy một lớp giấm gạo lên.
Chờ lớp bột khô lại, nàng nhẹ nhàng dùng khăn mềm lau sạch.
Mỗi vết lau đi qua, mọi người nhìn thấy trên ngực ẩn hiện hình ảnh một loại cây thân leo màu đỏ.
Mọi người trố mắt lên nhìn, Bạch Linh lắc đầu nói.
- Thật độc ác! Ông ấy đã phải chịu đựng rất lâu.
- Chuyện này là sao?
Quách Ngọc hung hăng hỏi, nàng nắm chặt hai tay.
- Có kẻ nào đó đã dùng tà thuật gieo cổ vào người quốc công. Ta nghĩ, có lẽ cổ đã đi theo đường này.
Vừa nói Bạch Linh vừa chỉ vào vết sẹo trên cánh tay trái của Mộ Dung Thịnh. Nàng tiếp tục giải thích.
- Cổ này đã đi vào và ẩn náu một thời gian trong cơ thể ông ấy. Khi đã đủ lớn, chúng sẽ quấn lấy và ăn mòn nội tạng của ông ấy...
Tuyên thị khóc ròng nhưng vẫn cố không để bản thân ngất xỉu. Bà cố gắng chống gậy để lại gần Mộ Dung Thịnh. Chỉ vào những vết đỏ quệt dài trên cơ thể ông, bà nghẹn giọng hỏi.
- Những thứ này vẫn còn trong cơ thể ông ấy? Chúng vẫn luôn ăn mòn cơ thể ông ấy? Ngay lúc này?
Bạch Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tuyên thị ngã ngồi xuống sàn. Bà nắm chặt lấy cánh tay của ông, khóc than.
- Ông sống bao năm nào có gây nghiệt, nhưng tại sao ông trời lại ác với chúng ta như vậy?
Bạch Linh nhờ gia nô mang ra một thùng to chứa đầy nội tạng tươi của lợn. Sau đó nàng đặt chúng lại gần cơ thể Mộ Dung Thịnh, dùng tay điểm vào những huyệt trên cơ thể ông để thông đường máu.
Không lâu sau đó, bọn "cổ" kia như "ngửi" được hương thơm của thức ăn, chúng vội vã lũ lượt kéo ra ngoài.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến một loại thực vật dây leo có màu đỏ chui ra theo đường miệng của Mộ Dung Thịnh, chúng trườn dài dưới sàn nhà và quấn lấy chiếc thùng kia. Chốc lát sau, hình ảnh đáng sợ thật sự diễn ra, chúng "ngấu nghiến" nhai nuốt số nội tạng đó. Bạch Linh nhân cơ hội này đã châm lửa vào thùng nội tạng, dùng lưới gai chụp bề mặt thùng. Bọn "cổ" vùng vẫy chống trả, nhưng sức nóng của lửa đã khiến chúng yếu đi rất nhiều và cuối cùng nhận lấy "cái chết".
Quách Ngọc nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài trên má. Khoé mắt giật liên tục, nàng tức giận. Cơn giận không cách nào nguôi ngoai, nàng giận bản thân, giận mình ngu ngốc. Nàng đứng lên, bước ra ngoài bỏ mặc mọi thứ còn ngổn ngang trong sảnh.
- Minh Tước.
- Hoàng hậu có gì phân phó?
- Mau cho người trở lại Vĩnh Ngọc. Tìm phụ hoàng nhờ ông lần nữa giúp ta và chàng lo liệu những chuyện tại hoàng cung. Tìm Lã Minh Bân bảo hắn lập tức viết thư cho hoàng thượng, nói với chàng ta ổn, việc cấp bách lúc này là mau tìm cách cứu Đại Mộc. Tìm cách liên lạc với hoàng thượng Đại Mộc, nói ông ấy nên cảnh giác thái tử, hắn đang bắt đầu hành động. Còn nữa, tìm hiểu tin tức của đại cữu, nhị cữu và đại ca, bọn họ đã đi đến đâu, nếu có thể hãy quay lại căn cứ! Đi đi, đi nhanh về nhanh.
- Thuộc hạ rõ.
Quách Ngọc xoay người bước về phía phòng, đóng cửa lại và ngồi im một mình. Nàng biết, sóng gió sắp đến, có lẽ nàng không còn nhiều thời gian nữa, bọn họ sẽ hành động bất cứ lúc nào.
Thời gian chầm chậm trôi, bên ngoài lại có tiếng đập cửa vang lên. Là Minh Tước, hắn đập cửa liên tục, dường như có điều gì đó gấp lắm. Tuyết Lâm nhìn nàng sau đó nhanh tay mở cửa để hắn vào trong.
- Có chuyện gì?
Minh Tước cúi đầu, nhanh miệng nói.
- Hoàng hậu. Thuộc hạ vừa nhận được tin tức, sau khi nhận tin báo từ kinh thành Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung đại công tử ở chiến trường đang gấp rút trở về phủ quốc công, nào ngờ, bọn họ vừa ra khỏi căn cứ không bao xa thì phó tướng ở đấy là Chung Du Doãn đã làm phản, ông ấy bạo động làm lung lây ý chí của binh lính, hiện tại có khoảng hai mươi trong tổng số năm mươi vạn quân đầu phục ông ta, chống lại Mộ Dung tướng quân. Số còn lại vẫn còn giữ vững lập trường, tuy nhiên, bọn họ đang dùng vũ lực để đàn áp. Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung đại công tử đang dùng tốc lực nhanh nhất để quay lại căn cứ. Người mình đánh người mình, e rằng không bao lâu nữa Mộ Dung tướng quân sẽ mất tất cả binh lực trong tay.
Quách Ngọc thở gấp, nàng biết Thái tử sẽ hành động nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Quách Ngọc ôm bụng, có chút đau khiến nàng nhăn mặt. Tuyết Lâm vội đến nắm tay nàng.
- Hoàng hậu, người không sao chứ?
Quách Ngọc cố điều chỉnh nhịp thở, sau đó gượng sức nói.
- Có tin tức của nhị cữu ở phía biên cương không? Chuyện ta căn dặn ngươi đã làm chưa?
- Phía biên cương vẫn chưa có tin tức. Thuộc hạ đã cho ám nhị lập tức truyền tin, sẽ rất nhanh có hồi âm.
- Hiện tại ta có bao nhiêu binh?
- Chỉ một ngàn quân và năm mươi ám vệ.
Quách Ngọc xoa thái dương, một ngàn quân chẳng làm được gì.
- Tuyết Lâm gọi các vị ca ca, đại tẩu và cả nhị tẩu đến đây giúp ta.
Tuyết Lâm lập tức chạy đi, Quách Ngọc lại nói.
- Vĩnh Ngọc còn bao nhiêu binh trấn giữ kinh thành?
- Mười vạn.
- Với tốc lực nhanh nhất có thể là bao lâu để năm vạn binh Vĩnh Ngọc tiến vào Đại Mộc mà không để lại dấu vết?
- Ít nhất cũng phải mười canh giờ.
- Chúng ta vẫn còn hai vạn quân ở căn cứ bí mật cộng thêm một vạn quân hoàng gia của Tuấn Mạnh, tìm cách liên lạc với Tuấn Mạnh, bảo hắn thu xếp sẵn sàng chiến đấu bảo vệ hoàng thượng.
Nắm chặt bàn tay, nàng có vẻ đang rất đau đầu. Im lặng một chút, Quách Ngọc mới mệt mỏi lên tiếng.
- Ngươi tự mình trở về Vĩnh Ngọc điều động năm vạn binh với tốc lực nhanh nhất đến đây cho ta. Còn nữa, gọi Bạch Linh, bảo nàng ấy theo hai công thức này của ta chế tạo dược, số lượng đủ cho một hai binh.
- Thuộc hạ rõ!
Minh Tước vừa quay lưng thì đột nhiên bắt gặp Mộ Dung Tú trước cửa dẫn theo hơn hai mươi ám vệ tay cầm kiếm sẵn sàng chiến đấu.
- Tam ca! Có chuyện gì vậy?
Mộ Dung Tú thở hồng hộc, hắn gấp gáp chạy đến bên cạnh nàng.
- Ngọc nhi! Không ổn rồi bên ngoài có rất nhiều binh lính "hoàng gia". Bọn họ lấy danh nghĩa đến bắt chúng ta với tội danh tạo phản. Có cả thánh chỉ!
- Không thể nào! Chắc chắn là thánh chỉ giả! Tình hình bên ngoài thế nào?
- Rất may có quân đội muội mang đến, bọn họ đang cố giữ chân, kéo dài thời gian. Ám vệ phủ Quốc công đã sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên ta nghĩ có lẽ không khả thi lắm, bọn họ kéo đến rất đông, cả con đường đều có binh lính, dường như đang bao vây phủ Quốc Công. Ta cũng nghĩ đó là giả, vì thế chúng ta luôn phải trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Quách Ngọc nắm chặt tay, mọi chuyện quá bất ngờ.
Không!
Tất cả là nàng sơ xuất. Có lẽ chỉ bất ngờ với nàng, nhưng lại hoàn toàn nằm trong tính toán của kẻ địch.
Bên ngoài bắt đầu xuất hiện tiếng va chạm của vũ khí, Minh Tước và Mộ Dung Tú cảnh giác nhìn ra cửa, cố gắng bảo vệ Quách Ngọc.
- Tham chiến rồi? Chúng ta tập trung lại chỗ mọi người. Minh Tước ra ám hiệu, triệu tập gấp một vạn quân đồng thời mang theo vũ khí đến đây, một vạn đến phủ thừa tướng. Số còn lại, đến hoàng cung!
Minh Tước gật đầu, sau đó nói với Mộ Dung Tú rồi bỏ đi.
- Tam công tử. Phiền người chăm sóc hoàng hậu!
Minh Tước đi rồi, Mộ Dung Tú liền đưa Quách Ngọc tụ họp cùng mọi người ở mật đạo. Mỗi bước chân, nàng đều cảm nhận được dường như cả mặt đất đều có động tĩnh. Ngoài kia bọn họ đang chiến đấu để bảo vệ nàng, nàng không được thua chặng này.
Bọn nha hoàn gia đinh bắt đầu hoảng sợ, chạy cuốn cuồn cả lên. Bất thình lình một nha hoàn ngã xuống trước mắt nàng, trên ngực nàng ta còn có một mũi tên dài, máu đỏ thấm ướt ngực áo.
- Bảo vệ hoàng hậu!
Mộ Dung Tú hét lớn để ám vệ tập trung bảo hộ Quách Ngọc. Trên không bắt đầu xuất hiện vô số mũi tên. Có lẽ do bị quân đội Vĩnh Ngọc cản trở nên bọn họ quyết định dùng cả cung tên. Phía xa xa, ngay bức tường cao kia Quách Ngọc thấy bọn chúng bắt đầu cho người leo vào.
Xem ra lần này Mộc Lịch kiên quyết muốn một mẻ ăn gọn.
Nàng cùng Mộ Dung Tú tiếp tục di chuyển về mật đạo. Dọc đường đi, bọn họ luôn phải dùng kiếm chắn tên, còn phải giao đấu cùng bọn lính lọt vào bằng cách leo tường ở ngõ sau. Quân địch ngày một đông, quân đội Vĩnh Ngọc có thiện chiến cũng không thể lấy một địch ngàn được.
Chưa đến mật đạo, đi ngang lối vào thì nàng nhìn thấy Mộ Dung Diễn tay trái bị thương, đang chiến đấu cùng kẻ địch trọng khi Vạn Thanh Thanh đang bị bắt giữ. Hít một hơi thật sâu, bọn họ nhanh như vậy đã lọt vào nhiều như vậy? Mộ Dung Tú lập tức cho người đến giúp đỡ Mộ Dung Diễn. Lúc này Quách Ngọc nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn trong bộ y phục màu đỏ rực, nàng ta đi đến gần Vạn Thanh Thanh sau đó đưa ánh nhìn khiêu khích đến Quách Ngọc. Quách Ngọc cắn răng, quan sát tình hình xung quanh. Hơn bốn mươi ám vệ chiến đấu với tầm sáu mươi tên lính thì không có vấn đề gì, nhưng nếu với sáu mươi tên ám vệ thì có vẻ phần thắng bắt đầu giảm đi. Nàng muốn giữ lại lực lượng, thêm một ám vệ còn hơn mất một ám vệ. Nghĩ đến đây, Quách Ngọc hét lớn.
- Nguyên Thiên Thiên! Bảo bọn họ tạm thời dừng lại, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?
Nguyên Thiên Thiên híp mắt, đôi mày liễu cau lại. Quân lính ngoài kia mặc giáp Vĩnh Ngọc quốc, là loại "trâu điên" thiện chiến, Mộc Lịch đã phải điều động quân liên tục đến mới áp đảo được một chút khí thế của bọn họ. Lấy số lượng địch chất lượng, nàng mới "may mắn" dắt theo sáu mươi ám vệ lọt vào phủ bằng cách quăn móc thép trèo tường cao, trong khi bên dưới quân đội hai bên đánh nhau kịch liệt. Vào được phủ nàng kiên quyết phải giết bằng được Quách Ngọc. Chỉ cần Quách Ngọc chết, bọn người kia chẳng còn sức chống cự.
Nàng mỉm cười, hét lớn.
- Dừng lại.
Nhận lệnh! Ám vệ dừng lại động tác, hai bên lui về sau nhiều bước. Nguyên Thiên Thiên nhìn ám vệ của mình tay túm lấy bả vai, tay còn lại kề thanh kiếm dài lên cổ Vạn Thanh Thanh.
- Nói xem! Giao dịch thế nào?
- Chúng ta trao đổi con tin. Ta thay thế nàng ấy! Đồng thời ngươi cho bọn họ thời gian nhất định để chạy.
Nguyên Thiên Thiên ngửa cổ cười ha hả.
- Chạy? Hai vị thiếu gia phủ quốc công cũng có lúc phải mang muội muội của mình để đổi lấy bình yên?
- Đừng nói nhiều, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không.
Huynh đệ Mộ Dung Diễn đều bất ngờ trước quyết định của Quách Ngọc, bọn họ không thể làm việc này.
- Ngọc nhi! Không thể.
Quách Ngọc không thể giải thích, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt ý nghĩ của mình.
- Không gì là không thể. Muội tự lo cho mình được. Các huynh đưa nhị tẩu đi trước.
Quách Ngọc "vô tình" nhấn mạnh hai từ "đi trước", hy vọng bọn họ sẽ hiểu.
Nói rồi nàng xoay lại, tiếp tục nói với Nguyên Thiên Thiên.
- Thế nào?
- Ngươi xem! Ả ta đang có thai. Ta đang nắm giữ hai mạng người, ngươi lại muốn đổi một mạng. Làm ăn không có lời ta không tham gia.
- Ngươi có chắc giao dịch này ngươi không có lời hay không? Được. Nếu vậy ngươi hãy giữ nàng ta lại! Tam ca, chúng ta đi trước.
Nói rồi, nàng vờ muốn bước đi.
- Đợi đã!
Nguyên Thiên Thiên hối hã gọi. Mục đích của nàng sắp thành công, không thể để mất cơ hội này.
- Ngươi bước qua đây! Ta sẽ thả ả ta.
- Không! Ngươi thả nàng ấy, đồng thời ta sẽ bước qua. Một chuyện nữa, ta không muốn bị bọn thô kệch chạm vào người.
- Được! Vậy ta sẽ tự tay giết ngươi.
Nguyên Thiên Thiên cười nhếch mép. Nàng vẫy tay ý bảo ám vệ tiến hành giao dịch.
Vạn Thanh Thanh được thả tự do, vội vã chạy về phía Mộ Dung Diễn. Cùng lúc đó, Quách Ngọc bị Nguyên Thiên Thiên bắt giữ.
- Được rồi! Đừng nói ta không giữ lời hứa. Ta cho các ngươi thời gian để chạy. Chạy nhanh đi, nếu không bị người của ta bắt lại thì muội muội của các ngươi hy sinh vô ích đấy!
Nói rồi nàng ta cười hả hê, thắng lợi đang ở trước mắt.
Quách Ngọc ra hiệu bảo bọn họ đi. Huynh đệ Mộ Dung Diễn rất không hài lòng, nhưng không thể không thực hiện, bọn họ biết Quách Ngọc có kế hoạch. Tuy nhiên việc này quá mạo hiểm.
Đắn đo một lúc, cả bọn bắt đầu quay lưng chạy. Nguyên Thiên Thiên cười liên tục, nàng ta cố nói rất nhiều lời nhục mạ, khiêu khích với Quách Ngọc nhưng chẳng ích gì. Quách Ngọc bỏ ngoài tai tất cả, nàng chỉ tập trung đo lường khoảng cách để xem đủ an toàn chưa.
Nhìn thấy khoảng cách đủ xa, Quách Ngọc chậm rãi đưa tay lên thắt lưng cùng lúc đó Nguyên Thiên Thiên bắt đầu giơ cao con dao nhỏ trong tay chuẩn bị cắt một nhát vào mặt Quách Ngọc.
Tất cả hành động cùng lúc.
Giữa thợ săn và con mồi luôn không tồn tại những ranh giới phân biệt. Có thể ngay thời khắc này ngươi là thợ săn nhưng chỉ sau một cái chớp mắt đã biến thành con mồi.
Quách Ngọc hít một hơi thật sâu sau đó nín thở. Nàng dùng lực, tay trái nắm tay phải của Nguyên Thiên Thiên, làm động tác xoay người để né tránh con dao đồng thời tay phải rút gói bột trắng ném về phía bọn ám vệ. Đẩy mạnh tay khiến Nguyên Thiên Thiên loạng choạng, nàng thẳng chân đạp một cái thật mạnh vào lưng khiến Nguyên Thiên Thiên té lăn trên đất, ngực va mạnh vào tảng đá cuội. Bọn ám vệ lần lượt ngã xuống, Quách Ngọc có chút tiếc nuối bởi bọn họ chỉ tạm thời dính thuốc mê chứ không mất mạng. Lúc đến Đại Mộc nàng chẳng có tâm trí suy nghĩ lợi hại nên chẳng mang theo gói thuốc độc nào. May mắn là trong người nàng luôn có một gói thuốc mê.
Quách Ngọc xoay người chạy về phía trước, bất thình lình bụng có chút đau khiến Quách Ngọc dừng lại bước chân, nàng ôm bụng ngồi xuống. Phía bên kia Mộ Dung Tú nhìn thấy Quách Ngọc thành công thì bắt đầu đưa ám vệ quay lại viện trợ. Chạy được một đoạn, bất ngờ hắn hét lớn.
- Ngọc nhi! Cẩn thần phía sau.
... Tác giả...
* Mị bị tổn thương sâu sắc, nhờ một số bạn động viên, mị cố hoàn thành PHHS, nhưng mà đừng cho mị ăn bơ nữa, ngán lắm rồi á.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]