Cả đêm hôm qua Quách Ngọc không tài nào ngủ được, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh năm xưa, từ lúc mẫu thân nắm tay nàng bước những bước đi đầu đời, đến lúc bà nằm trên giường không còn sức lực, rồi lặng lẽ rời đi, rời xa nàng!
Thức trắng cả đêm, tinh thần và sức khoẻ của nàng giảm đi thấy rõ. Tuyết Lâm nhìn thấy nàng thì giật mình hoảng hốt.
- Tiểu thư! Người sao vậy? Không khoẻ chỗ nào?
- Ta không sao! Chuẩn bị thức ăn, ta đói rồi.
Quách Ngọc ra lệnh, Tuyết Lâm không dám trái lệnh. Nàng nhanh chóng ra ngoài phân phó phòng bếp nhanh tay chuẩn bị bữa sáng, sau đó quay lại bên cạnh hầu hạ Quách Ngọc.
Quách Ngọc che miệng, mày nheo lại, ngáp ngắn ngáp dài. Ngay lúc này đột nhiên âm thanh quen thuộc vang lên làm nàng giật mình.
- Ngọc nhi!
Nàng chỉ vừa rửa mặt, uống trà thơm, khoác thêm chiếc áo mỏng, tóc vẫn còn xoã dài chưa búi gọn, trên mặt không có phấn son. Mọi thứ đều tự nhiên nhất.
Bất ngờ bị gọi, nàng xoay người nhìn về phía cửa. Hình bóng quen thuộc dần đến gần nàng hơn.
- Thiên... Thiên Hữu?
Nguyên Thiên Hữu ung dung bước vào. Thân hình cao to của hắn chắn gần hết ánh sáng từ cửa nhỏ. Hắn vẫn trung thành với y phục trắng, chỉ khác hắn không cầm quạt xếp, nước da có phần ngâm hơn và nhuyễn kiếm lúc nào cũng đeo bên hông.
Nhìn thấy nàng ốm yếu ngồi trên ghế, hắn đau lòng vô cùng. Chạy vội đến bên cạnh nàng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513708/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.