- Muội không biết! Muội nghĩ chuyện này có thể có ích cho tỷ nên không nói với ai, chỉ chờ có cơ hội để nói với tỷ thôi.
”Chẳng phải lần trước Mộc Huyền nói rằng Mộc Lịch muốn hoà thân với công chúa Đại Tấn hay sao? Tại sao lại chuyển thành công chúa Đại Nguyên rồi?”
Quách Ngọc thở dài, vuốt tóc Mộc Thiên Thiên.
- Lần sau cho dù chuyện đó có lợi hay không muội cũng không được làm liều như vậy!
- Muội biết rồi, tỷ đừng mắng muội như vậy!
Quách Ngọc cốc đầu nàng, trách móc.
- Nếu lần sau muội còn làm vậy thì ngay cả cơ hội nghe tỷ mắng cũng không còn. Chuyện đó rất nguy hiểm. Ta biết muội quan tâm ta, nhưng ta sẽ có người điều tra. Muội phải tự bảo vệ mình, biết không?
Mộc Thiên Thiên gật đầu. Lúc này có nha hoàn chạy đến nói nhỏ vào tai Tuyết Lâm điều gì khiến nàng trợn mắt, sau đó hối hả đến gần Quách Ngọc. Nàng hạ giọng.
- Tiểu thư, Hoà ma ma vừa báo lại, phát hiện độc trong bát tổ yến của phu nhân. May là phu nhân vẫn chưa dùng.
Quách Ngọc híp mắt, tay nắm chặt khăn lụa. Mặt nàng đỏ lên, Mộ Dung Tú biết nàng nỗi giận, cần giải quyết chuyện này nên nhanh chóng mở lời, đưa Mộc Thiên Thiên đi.
- Công chúa, trời sắp tối rồi, chúng ta phải hồi cung.
Mộc Thiên Thiên cũng nhận thấy Quách Ngọc tức giận nên nhanh chóng rút lui.
- Ngọc tỷ! Muội hồi cung đây, hôm khác lại tìm tỷ.
- Ừm. Tam ca đưa Thiên Thiên về giúp muội. Thiên Thiên! Nhớ lời ta dặn, lần sau không được tuỳ tiện đến gần Thái tử!
Mộc Thiên Thiên gật đầu, sau đó cùng Mộ Dung Tú rời đi.
Quách Ngọc lúc này vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mày liễu cau lại.
- Độc đâu?
- Hoà ma ma đang giữ, bà đang ở sảnh.
Quách Ngọc lập tức đứng dậy, đi thẳng vào sảnh.
...
Nàng nhìn chăm chú vào bát tổ yến, đưa tay chạm vào bát, hơi nóng vẫn còn. Quách Ngọc cầm lấy bát tổ yến, đưa lên mũi ngửi ngửi. Mùi vị tổ yến không át được mùi vị quen thuộc ấy. Quách Ngọc nheo mày, ném bát tổ yến xuống sàn.
- Vì sao lại có độc trong thức ăn của dì? Chẳng phải các ngươi canh chừng nghiêm mật đông viện hay sao? Tại sao La Bích Hân vẫn ra tay được?
Hoà ma ma cảm thấy có lỗi vô cùng. Từ ngày Mộ Dung Hoa có thai, Quách Ngọc đã trông cậy tất cả vào bà, vậy mà bây giờ bà lại thất trách như vậy.
Hoà ma ma quỳ xuống, dập đầu xuống sàn.
- Là lão nô vô dụng, xin tiểu thư trách phạt.
Quách Ngọc thở dài, tiếng “bụp, bụp” ấy như đánh thẳng vào tim nàng. Cúi người đỡ Hoà ma ma dậy, nàng nhẹ giọng nói.
- Không phải lỗi của ma ma. Chuyện này con sẽ điều tra, rốt cuộc sai lầm từ đâu.
Nói rồi nàng chuyển giọng ngay lập tức, âm thanh lạnh lùng vang lên.
- Đến đông viện. Ngay cả đệ đệ của ta cũng dám động vào?
Quách Ngọc nhanh chóng đến Đông viện, tiến hành điều tra. Nhưng kết quả lại khiến nàng càng tức giận.
Hoá ra ở Đông viện có một nha hoàn có quen biết với Lưu ma ma, nàng ta được bà ngỏ ý sẽ cưới cho con trai bà ở quê nhà nên bất chấp mọi thứ làm theo lời bà. Điều đáng nói ở đây, Lưu ma ma là ma ma theo hầu Quách Huy từ nhỏ. Đặt Lê Mộng Cầm bên cạnh hắn để làm gì, trong khi tay hắn “dài” đến tận Đông viện?
Quách Ngọc hậm hực trở về viện, lập tức cho gọi Trúc Tức đến gặp.
Bóng đêm bao phủ lấy mọi thứ, tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài vườn khiến tâm tình Quách Ngọc càng khó chịu.
Trúc Tức được Tuyết Lâm đưa đến trước mặt Quách Ngọc. Nàng vội vã muốn quỳ xuống hành lễ, bụng bầu đã đến tháng thứ sáu, di chuyển rất khó khăn.
Quách Ngọc xua tay, lạnh nhạt nói.
- Không cần. Tuyết Lâm, đỡ nàng ta ngồi xuống đi.
Trúc Tức cười yếu ớt, khẽ cúi đầu tạ ơn.
- Công chúa! Không biết người gọi nô tỳ đến có chuyện gì dạy bảo?
- Sao vẫn còn tự xưng nô tỳ?
- Nô tỳ thân phận thấp kém, suốt đời vẫn chỉ là người hầu kẻ hạ, không dám trèo cao.
- Ngươi thấp kém, nhưng đứa bé lại không thấp kém!
Quách Ngọc đưa ánh mắt hướng về phía bụng Trúc Tức khiến nàng ta phát hoảng, vội vàng quỳ xuống.
- Công chúa! Xin người tha cho đứa bé! Người muốn nô tỳ làm gì cũng được chỉ xin ngươi tha cho đứa bé.
Quách Ngọc nhếch mép cười.
- Ta không phải La di nương. Đứa bé không có tác dụng cũng chẳng có khả năng uy hiếp ta.
- Công chúa! Nô tỳ biết trước đây đã làm nhiều chuyện có lỗi với người, chết bao lần cũng không hết tội. Nay nô tỳ mang thai, thật sự chỉ mong đứa bé được an toàn. La di nương... bà ta đã nhiều lần đe doạ, muốn cướp đứa bé. Công chúa, đứa bé không có mẹ sẽ rất thê thảm. Nô tỳ đã nhiều lần cầu xin công chúa, nô tỳ biết bản thân mang tội nên công chúa không quan tâm đến chuyện nô tỳ sống chết cũng là lẽ đương nhiên. Nô tỳ chỉ mong công chúa mở lòng giúp đỡ đứa bé, dù sao nó cũng có cùng huyết thống với người. Cả đời này, nô tỳ làm trâu làm bò để đền đáp ơn cứu mạng.
Quách Ngọc dùng khăn xoa xoa mũi, chậm rãi nói.
- Mang thai khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, sau này sinh ra mặt mày nhăn nhó, nếu là con gái thì không gả được chỗ tốt, con trai lại không có tiền đồ.
- Nô tỳ chỉ mong đứa bé bình an, những thứ tiền đồ, vinh hoa gì đó không còn quan trọng nữa.
- Ta vốn không có thói quen giúp đỡ kẻ thù. Ta làm mọi thứ đều có mục đích...
- Chỉ cần công chúa bảo đảm an toàn cho đứa bé, nô tỳ sẽ làm bất cứ điều gì công chúa muốn.
- Kể cả ta muốn ngươi chết?
Trúc Tức khựng lại. Nước mắt cứ thế tuông rơi. Tay nàng đặt lên bụng. Nàng biết nếu đứa bé là con trai La di nương chắc chắn lấy mạng nó, nếu nó là con gái, bà ta sẽ lợi dụng nó đến chết. Mỉm cười, nếu nàng chết để có thể bảo đảm an toàn cho đứa bé thì quá tốt rồi.
- Đúng vậy!
Cắn răng nói ra đáp án, Trúc Tức cố gắng không khóc thành tiếng.
Quách Ngọc cười ha hả. Thật ra, nàng đã mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến bắt mạch cho Mộ Dung Hoa bởi bà đã mang thai tháng thứ bảy. Kết quả cho thấy, đứa bé là tiểu đệ của nàng. Về phần cái thai của Trúc Tức nàng vẫn chưa có cơ hội biết. Nhưng nhìn phần bụng nhô cao kia, biết đâu lại là song thai.
- Được rồi! Đứng lên đi.
Đợi Trúc Tức đứng lên, Tuyết Lâm mang đến trước mặt nàng một chén thuốc. Quách Ngọc thản nhiên nói.
- Uống vào đi. Ta muốn đảm bảo ngươi không phản bội ta. Chỉ cần ngươi trung thành, mẫu tử đều bình an.
Mất rất ít thời gian để suy nghĩ, Trúc Tức ngửa cổ uống cạn chén thuốc mà không quan tâm tác hại của nó thế nào. Sau đó Tuyết Lâm lại mang đến một lọ thuốc, đặt vào tay nàng.
- Đây là...
- Ngươi có biết việc đầu tiên ngươi phải làm là gì không?
Nhoẻn miệng cười, nàng thản nhiên đáp trả.
- Khiến người kia biến mất, không để lại dấu vết.
Quách Ngọc lại cười, hàm răng trắng cùng đôi môi hồng đầy mê hoặc.
- La Bích Hân không phải kẻ dễ bắt nạt. Ngươi có làm được không?
- Dù có khó hơn lên trời thì nô tỳ vẫn phải làm được.
Quách Ngọc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
- Thuốc này là một loại nước, không màu, không mùi, không vị. Ngươi có thể cho nó vào canh, nước lọc, bánh, trái cây - một giọt là đủ. Chỉ cần ngươi đảm bảo La Bích Hân sẽ đưa nó vào miệng. Độc này sẽ khiến người bệnh yếu dần, sốt cao, ho ra máu, mất ngủ, chớp mắt không bao lâu thì lại thấy ác mộng. Dày vò cho đến khi cái chết mời gọi.
Trúc Tức hoảng hốt, tay nàng run lẩy bẩy, mắt giật giật. Những lời này nàng đã từng nghe qua. Năm xưa khi còn là tiểu nha hoàn, La di nương đã từng nói với Trần ma ma, với giọng điệu gần như hoàn toàn giống với những gì nàng vừa mới nghe.
Quách Ngọc mỉm cười.
- Sao thế?
Trúc Tức lắc đầu. Thấy vậy, Quách Ngọc lại nói.
- Nếu ngươi thất bại thì ngươi sẽ làm gì?
Hít một hơi thật sâu, nàng thản nhiên đáp.
- Nô tỳ âm mưu giết hại di nương, do nỗi uất ức bao năm cùng với nỗi sợ bị cướp con.
- Từ đâu ngươi có loại độc này, nó là độc gì?
- Là độc tây cương. Trước đây La di nương đã từng sai Trần ma ma dùng nó để giết một người, nay nô tỳ dùng nó để đoạt mạng bà ta, xem như làm chút gì đó cho ngươi kia.
Quách Ngọc hài lòng cười, vẫy tay.
- Đi đi.
Bóng lưng gầy yếu của Trúc Tức chậm chạp cách xa, Quách Ngọc nhìn theo, khoé mắt lại cay cay.
”Mẫu thân! Là con có lỗi. Lẽ ra ngay từ ngày con sống lại, con phải lấy mạng bọn họ. Chỉ vì con ích kỷ, mãi lo sợ phụ thân xa cách nên mới để họ sống lâu như vậy. Xin người tha thứ cho con bất hiếu. Thù này, con sẽ trả! Trước đây người đau đớn thế nào, nay con sẽ để bà ta nếm đủ tư vị! Lọ thuốc độc ấy con giữ lâu như vậy, bây giờ mới có dịp dùng. La Bích Hân! Lấy độc của ngươi độc chết ngươi! Cảm giác này thật thống khoái.”
Chìm đắm trong nỗi hận, nước mắt rơi lúc nào không hay, Quách Ngọc chỉ biết ngay lúc này nàng rất yếu đuối.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Tuyết Lâm chạy đến bên cửa, nhỏ giọng hỏi.
- Ai?
- Là ta!
Giọng Minh Tước nhanh chóng khiến Tuyết Lâm thả lỏng, nàng nhẹ nhàng mở cửa để hắn và Lê Mộng Cầm bước vào.
Quách Ngọc đã nhanh chóng lau đi dòng nước mắt, lấy lại vẻ lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhấn chìm tất cả vào hố sâu.
Lê Mộng Cầm nhìn thấy Quách Ngọc, trong lòng lo lắng vô cùng. Nàng đã biết chuyện hôm nay, tất cả đều do nàng có lỗi. Hai tay nắm chặt váy, Lê Mộng Cầm quỳ xuống, di chuyển bằng đầu gối từ cửa đến chân Quách Ngọc.
Nắm chặt lấy góc váy của Quách Ngọc, nàng run rẩy nhận tội.
- Tiểu... tiểu thư! Là lỗi của nô tỳ.
Quách Ngọc nhắm mắt lại, khẽ hỏi.
- Ngươi có lỗi gì?
Môi run run, Lê Mộng Cầm nhỏ giọng nói.
- Nô tỳ thất trách, gây nguy hiểm cho phu nhân và tiểu thiếu gia.
Nhịp thở vẫn đều đều, Quách Ngọc vẫn chưa biểu hiện sự giận dữ. Nàng lại hỏi.
- Trước đây chỉ có ngươi giám sát mọi thứ, ngươi làm rất tốt. Gần đây ta cho thêm người đến giúp đỡ, ngươi lại gây ra chuyện. Có phải làm thiếu phu nhân quen rồi, không muốn phục tục người khác?
Lê Mộng Cầm phát hoảng, dập đầu liên tục.
- Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.
Tiếng “bụp, bụp” đều đặn vang lên. Quách Ngọc không cản, nàng vẫn lặng lẽ ngồi đó. Khi cảm thấy đủ, Quách Ngọc mở mắt, đưa chân về phía trước, chắn ngang nền gạch khiến Lê Mộng Cầm không thể tiếp tục dập đầu.
Lê Mộng Cầm ngước mặt lên, trên trán đã xuất hiện vết máu.
Quách Ngọc chậm rãi đưa tay nắm lấy cằm của nàng ta, lạnh giọng hỏi.
- Những ngày gần đây ngươi thường làm gì, khiến Lưu ma ma có cơ hội phá phách? Người ta cử đến cũng chỉ có thể giúp ngươi lo việc trong phạm vi của bọn họ. Người như Lưu ma ma - được Quách Huy tin tưởng như vậy bọn họ không lo được. Ngươi bận việc chính sự, may may vá vá, vài ba hôm lại nấu canh bổ mang đến thư viện cho hắn. Có phải không?
Lê Mộng Cầm không dám trả lời. Những lời Quách Ngọc nói đều là sự thật. Nàng chỉ có thể khóc và tự trách bản thân.
Sự im lặng của Lê Mộng Cầm càng khiến Quách Ngọc tức giận. Nàng vung tay khiến Lê Mộng Cầm ngã ngồi trên sàn.
- Nói! Trước đây ta đã nói với ngươi thế nào?
Tiếng hít thở khó khăn kèm với tiếng khóc nức nở cứ thể vang lên. Lê Mộng Cầm cố gắng nói thành câu.
- Con người có trái tim, nhưng trái tim lại rất ngu ngốc, nó có thể khiến tất cả trở nên sai trái. Con người có tình thân, cần phải biết không có phụ mẫu sẽ không có ta.
Quách Ngọc ném tách trà trên tay xuống. Tiếng xoảng vang lên khiến Lê Mộng Cầm càng sợ hãi.
- Ngươi nhớ rõ từng lời từng chữ ta nói mà vẫn cố phạm sai? Nếu hắn không phải Quách Huy, ta sẽ sẵn sàng chúc phúc ngươi. Giây phút ngươi đem lòng yêu hắn, ngươi có nghĩ đến thảm cảnh của gia đình không? Ngươi có nghĩ đến việc tất cả sinh mạng của người thân ngươi đều bị La Bích Hân cướp đi hay không? Ngươi có nghĩ đến việc hắn là con trai của kẻ thù hay không?
- Nô tỳ sai rồi. Xin tiểu thư trừng phạt.
Nàng quỳ dưới chân Quách Ngọc, khóc cầu sự trừng phạt. Quách Ngọc cúi người nắm lấy cổ tay nàng, bất ngờ Quách Ngọc nheo mày, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái tức giận.
- Tất nhiên phải trừng phạt. Tội của ngươi không đáng chết, nhưng hắn thì không thể sống tiếp. Ta không chạm đến hắn, hắn lại dám sờ đến đệ đệ của ta!
- Không! Tiểu thư, xin người đừng giết hắn. Nô tỳ sẽ chết thay hắn. Nếu như người thật sự kiên quyết muốn hắn chết, hãy để nô tỳ được chết cùng hắn. Cầu xin người.
Lê Mộng Cầm vội vã cầu xin, nàng không muốn sống đơn độc một mình nữa. Từ ngày có hắn, nàng mới cảm nhận được tình yêu sau bao năm cô đơn không nhà. Từ ngày có hắn, nàng lại có “nhà“.
- Nếu ta không đồng ý thì sao? Có phải ngươi sẽ hận ta, quay lại cắn ta một cái không?
Lê Mộng Cầm lắc đầu, nước mắt vẫn cứ rơi.
- Nô tỳ không dám. Ngoài tình yêu, nô tỳ biết có một loại tình cảm mà nô tỳ không thể quên, đó là trung thành. Suốt đời này nô tỳ sẽ không phản bội tiểu thư, dù người có làm gì đi nữa. Nếu thật sự hắn phải chết, bằng mọi cách nô tỳ sẽ “đi” cùng hắn. Tuyệt đối không làm hại tiểu thư.
Quách Ngọc nhếch mép, ngồi tựa lưng vào ghế.
- Vậy sao? Nhẫn tâm hy sinh cả đứa bé vô tội?
- Đứa bé?
Quách Ngọc không đáp lời, Lê Mộng Cầm bắt đầu ngộ ra, chẳng lẽ nàng đang mang thai?
- Thế nào? Còn muốn chết không?
- Con... Tại sao...
Lê Mộng Cầm ôm bụng, khóc gào. Quách Ngọc phiền chán, đứng lên đi vào trong, không lâu sau nàng trở ra, trên tay cầm theo một lọ thuốc. Đặt nó vào tay Lê Mộng Cầm, nàng lạnh lùng nói.
- Về đi.
Lê Mộng Cầm vẫn không ngừng khóc, hồi lâu nàng mới run rẩy nói.
- Tiểu thư! Sau khi đứa bé ra đời, xin người thay nô tỳ chăm sóc nó. Kiếp sau nô ty sẽ lại làm trâu làm bò báo đáp ơn này.
Quách Ngọc cười khẩy.
- Ta không phải bảo mẫu, cớ sao các ngươi ai cũng muốn ta chăm sóc con nhỏ? Ta cũng chẳng phải lão nông mà ai cũng muốn làm trâu làm bò của ta. Con các ngươi, các ngươi tự chăm sóc. Phụ mẫu như vậy sao? Sinh được nhưng không nuôi được?
Lê Mộng Cầm chưa hiểu hết ý của Quách Ngọc, lại nghe nàng nói tiếp.
- Ta hận hắn, nhưng lại tội ngươi. Đó là thuốc độc nhưng không lấy mạng hắn. Ngươi đã từng nghe qua việc trẻ con bị sốt cao có thể bị hỏng đầu, ngây ngây dại dại không? Độc này khiến hắn trở thành một tên to xác nhưng suy nghĩ chỉ như đứa trẻ bảy tuổi. Ta sẽ tìm hai thi thể tương tự hắn và ngươi, dịch dung rồi báo tử, việc của ngươi chỉ là cùng hắn cao chạy xa bay, một nhà ba người không bao giờ được quay lại, vĩnh viễn không gặp lại bọn ta. Ta chỉ có thể nhân nhượng đến vậy.
Lê Mộng Cầm cố kiềm chặt tiếng khóc, tay vẫn đặt trên bụng.
- Cảm ơn tiểu thư.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Tốt hơn hắn chết gấp trăm lần. Hắn như vậy cũng tốt, sẽ không phải nhớ đến chuyện mẫu thân độc ác ra sao. Trẻ con sẽ không hại người. Hơn nữa nô tỳ sẽ chăm sóc hắn thật tốt, sẽ không để hắn chịu khổ.
- Được rồi, đi đi!
Lê Mộng Cầm chậm chạp đứng dậy, bước vài bước sau đó xoay người quỳ xuống, dập đầu ba cái.
- Cảm ơn tiểu thư đã cho nô tỳ cơ hội, cho hắn cơ hội được sống. Đời này, nô tỳ sẽ không bao giờ quên ơn người.
Quách Ngọc bật cười.
- Đi đi! Không cần ngươi nhớ ơn. Lần này ta độc hắn thành ngốc tử xem như lời hứa lần trước của hắn với ta. Chỉ cần ngươi nhớ rõ một điều: “hôm nay ta tha mạng cho các ngươi vì ngươi từng giúp ta rất nhiều việc, nhưng nếu ngày mai ngươi trở thành kẻ thù của ta thì ta không bảo đảm sẽ lại lương thiện lần nữa.
- Nô tỳ nhớ rõ!
----
Chị Ngọc cố giết hết kẻ thù để theo chàng về dinh a?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]