Editor: Mai Tuyết Vân
Vệ Thiện mở rộng tầm mắt, nàng chỉ nhớ Triệu thái hậu thích càn quấy, lại không ngờ bà ta còn có thể hồ đồ đến nước này. Nhi tử đã là Hoàng đế, nhưng đầu óc vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn còn là một phụ nhân thôn dã.
Vừa về đến Đan Phương cung, Vệ Kính Dung đã nằm nghiêng trên giường, một tay đỡ đầu, tựa vào gối dựa thêu mãng tiễn*, gọi cung nhân dâng trà lên, uống một ngụm rồi phân phó: “Chọn vài tấm lụa mang đến cho Từ Đáp ứng.’’
*mãng tiễn: thêu như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt.
Vệ Thiện đến gần, xoa huyệt thái dương cho nàng: “Cô cô không cần phải phiền lòng, cô phụ sẽ không đồng ý đâu.’’ Híp mắt nhìn sắc mặt của Vệ Kính Dung, nàng lại nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự đồng ý, cũng không phải chuyện xấu.’’
Chấp thuận ngược lại còn tốt hơn là khước từ, Triệu thái hậu chắc chắn sẽ cất nhắc chất nữ nhà mình. Triệu gia giữ trong tay một tước vị vô ích, trong tay Dương Vân Việt có binh quyền, Dương phi còn một nhi tử. Để Triệu thái hậu đè ép Dương gia, Vệ Kính Dung cũng thoải mái được mấy ngày.
Nhưng Chính Nguyên đế sợ nhất là ngoại thích lộng quyền, bây giờ đã nảy sinh lòng cảnh giác. Sau này ngay cả Vệ gia, hắn cũng đề phòng, huống chi là Triệu gia, hắn đối với Triệu gia, chẳng qua là trên danh nghĩa mà thôi.
Vệ Kính Dung khoát tay: “Ta không lo lắng chuyện này, bệ hạ có đồng ý hay không, người bị oán trách vẫn là ta.’’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-dai/58736/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.