Hắn dừng bước, yên lặng nhìn Diệp Tống. Sóng mắt đào hoa như nước ngầm cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó mà hắn không dám thừa nhận muốn thoát ra ngoài.
Diệp Tống giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, vẻ tươi cười mang theo chua xót mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra. Nàng không nói gì, quay đầu rời đi.
Tô Tĩnh thấy nàng sắp đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn nổi lên tiếng: “Nhị tiểu thư nếu muốn đi theo hướng này mà không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ tránh ra, cần gì phải chuyển sang đường khác.”
Diệp Tống đưa lưng về phía hắn, bước chân chậm dần rồi dừng lại, nàng xoay người nhìn hắn, nụ cười tươi rói: “Đâu có.”
Tô Tĩnh cũng cười, biểu tình có chút cô đơn: “Nhị tiểu thư đang muốn đi đâu?”
“Tùy ý đi dạo mà thôi, Vương gia, xin cáo từ.”
Diệp Tống khó khăn lắm mới đi qua người Tô Tĩnh, Tô Tĩnh hạ mi mắt, đột nhiên hắn kéo lấy cánh tay Diệp Tống, Diệp Tống sửng sốt. Dưới lớp quần áo mỏng, độ ấm của lòng bàn tay hắn thấm vào da khiến nàng giật mình.
“Ngươi thật sự không cần phải tránh mặt ta, nếu ngươi cảm thấy ta khiến ngươi khó chịu, ta có thể thử…”
Diệp Tống chậm rãi gỡ tay hắn ra, bàn tay hắn dần dần trượt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay nàng. Diệp Tống không nhìn hắn, trả lời: “Không phải do ngươi, nguyên nhân ở ta. Ta cũng không cố trốn tránh Vương gia, chỉ là Vương gia có chuyện của Vương gia, ta cũng có chuyện của ta, không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007381/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.