Lý tướng tức muốn hộc máu, “Ngươi! Ngươi...Ý của ngươi là, con ta chết chưa hết tội, thông đồng với địch phản quốc phải không?”
Diệp Tống lạnh lùng, nhếch môi cười, quay đầu nhìn về phía hắn nói: “Ta có nói vậy sao, là Lý tướng ngươi tự nói đấy. Chỉ là, ai làm gì trời biết đất biết, rốt cuộc có phải vậy hay không, cũng chỉ có trời biết.”
“Nói bậy!” Lý tướng rít qua kẽ răng, văn võ bá quan trong triều hoài nghi không biết liệu hôm nay hắn có vì tức mà chết không. Mặt hắn đỏ bừng, cười lạnh, khấu đầu trước Tô Nhược Thanh, “Hoàng Thượng! Lão thần nghe nói, lúc chinh chiến ở Tây mạc, quân sư của vệ tướng quân bị Nhung Địch bắt làm tù binh, mấy ngày liền tù binh Bắc Hạ bị gϊếŧ vô số nhưng chỉ có tên quân sư kia bình yên vô sự ở trong đại doanh của quân địch, Bắc Hạ đánh nhiều lần không thắng, hành tung vô cùng khả nghi. Nếu nói tới gian tế, lão thần cảm thấy tên quân sư kia mới thật sự là gian tế! Lão thần cầu xin Hoàng Thượng minh xét, trả lại công đạo cho nhi tử của lão thần, điều tra lại kế hoạch của vệ tướng quân và gϊếŧ tên quân sư kia!”
Diệp Tu nhíu mày, vừa định đứng ra nói liền bị đại tướng quân kịp thời kéo lại.
Diệp Tu lo lắng không phải không có lý, Lý tướng là tên cáo già xảo quyệt nên nhất định sẽ cắn không buông, chưa nói đến tính mạng của Lưu Ngoạt, hắn vốn muốn hắt bát nước bẩn này lên Diệp Tu. Nếu Lưu Ngoạt gặp nạn, Diệp Tu đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007379/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.