Ban đêm, không khí thật yên bình, chỉ còn dư lại tiếng côn trùng kêu vang.
Trước cửa tướng quân phủ, ánh sáng từ đèn lồng nhẹ nhàng tản mát ra xung quanh. Cánh cửa hé mở, Diệp Tu đứng trước cửa, Trần Minh Quang giao Diệp Tống đang nằm yên trong lồng ngực mình cho hắn.
Diệp Tu ôm lấy Diệp Tống, nghe Trần Minh Quang giải thích sự tình, lên tiếng cảm tạ: “Muội muội của ta say rượu đã có hành vi không đúng mực, may mắn có Trần đại nhân kịp thời cứu giúp, còn phiền Trần đại nhân phải đưa về, Diệp Tu vô cùng cảm kích.”
Trần Minh Quang cười cười đáp: “Vệ tướng quân xin đừng khách khí, chỉ là hạ quan may mắn đi ngang qua mà thôi, chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”
Hai người hàn huyên thêm một hai câu, Diệp Tống nằm trong lòng Diệp Tu hơi cựa quậy, tay ôm cổ Diệp Tu, ngón tay di chuyển lung tung trên mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Yên nào…Để ta ngủ một lát…”
Diệp Tu hết cách, vừa ngẩng đầu lên tránh vừa nói: “Hiếm có dịp Trần đại nhân tới đây, vào trong uống tách trà rồi hãy đi.”
Trần Minh Quang vẫn đang cảm thấy Diệp Tống như vậy có chút buồn cười, khóe mắt ẩn hiện ý cười còn ngoài miệng thì đáp: “Không cần, lát nữa hạ quan còn phải tới cửa cung bàn giao ca, xin cáo từ trước.”
Diệp Tu gật gật đầu: “Vậy cũng được, Trần đại nhân đi cẩn thận.” Hắn nhìn Trần Minh Quang xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Diệp Tống, ôm nàng đi vào.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007377/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.