Bạch Ngọc có khinh công lợi hại nhưng chiêu thức đơn giản, hắn thường chỉ chọc Diệp Tống một cái là nhanh chân chạy đi. Hắn am hiểu dịch dung, có lần vừa chuyển mặt liền thành bộ dáng của Diệp Tu, bắt chước nhíu mày: "A Tống, cả ngày cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ còn ra thể thống gì!"
Một đám người ôm bụng cười đấm đất. Bạch Ngọc còn chưa rõ nguyên do, tự cảm thấy kỹ thuật dịch dung của mình đã đạt tới cảnh giới thượng thừa.
Diệp Tống lúc này không cần lấy roi đánh hắn.
Ai ngờ ngay sau đó, phía sau Bạch Ngọc truyền tới thanh âm sắc lạnh: "50 quân côn."
Bạch Ngọc quay đầu lại, hai chân mềm nhũn. Thì ra Diệp Tu đã đứng sau hắn từ lúc nào. Hắn lập tức xin tha: "Vệ, vệ tướng quân, 50 quân côn chỉ sợ ta chịu không nổi, có thể giảm đi được không?"
Diệp Tu trực tiếp quay đầu đi nói: "80."
Bạch Ngọc bị đánh đến da tróc thịt bong, không hề có ý đùa giỡn. Hắn như mất đi nửa cái mạng, sau đó quân y tới bôi thuốc cho hắn, hắn đau đến chết đi sống lại, không còn sức lực mà kêu. Lúc mọi người tới thăm, hắn vừa khóc vừa nói: "Nhị tiểu thư một tháng có mấy ngày khó ở, chẳng lẽ tướng quân cũng có sao?"
Buổi chiều khi Diệp Tống về nhà, mặt trời đã lặn xuống gần hết. Ánh tà dương nhuộm lên bóng dáng cưỡi ngựa của nàng một tầng vàng vọt, có chút cô đơn.
Lúc nàng cưỡi ngựa qua một tửu lầu, đột nhiên phía trên rớt xuống hai ly rượu nhắm thẳng vào nàng. Diệp Tống ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007376/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.