Lưu Ngoạt trôi chảy đáp: “Nếu Đại tướng quân thật sự muốn biết cần gì phải moi từ miệng Lưu mỗ. Chỉ cần hỏi đại một tên mật thám hoặc tự mình thể nghiệm trên chiến trường là được mà.”
“Ngươi không cần rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt”, Bách Lý Minh Xu nheo mắt, “Bây giờ mạng của ngươi đang nằm trong tay bản tướng quân, ngươi thật sự cho rằng bản tướng quân không dám gϊếŧ một tù binh?”
Lưu Ngoạt đáp: “Nhân sinh trên đời, tồn tại so với chết đi còn khó khăn hơn. Tôi sống trên đời hơn hai mươi năm còn không sợ, chết có gì đáng sợ? Lưu mỗ là người rất rõ ràng, nếu muốn biết thông tin về vệ tướng quân Bắc Hạ, chi bằng cứ dùng một đao gϊếŧ tôi đi.”
“Không chỉ là ngươi, bản tướng quân sớm hay muộn cũng sẽ lấy đầu Diệp Tu, còn có Diệp Tống muội muội của hắn.” Bách Lý Minh Xu đứng lên, quát lạnh, “Người đâu, kéo quân sư của địch ra gϊếŧ rồi treo lên tường thành, thị chúng ba ngày cho ta!”
Trên tường thành Bình Dã, treo một thi thể đầu tóc bù xù, trên người mặc xiêm y là đồ Lưu Ngoạt mặc hôm tiến quân tới Bình Dã cùng Diệp Tống. Tin Lưu Ngoạt chết nhanh chóng truyền tới quân doanh Bắc hạ, các tướng sĩ vô cùng tức giận.
Lúc ấy Diệp Tu đang ở trong trướng nghiên cứu địa hình Bình Dã, Quý gia huynh đệ hồng mắt tiến vào. Tô Thần và Diệp Tống cũng đang ở doanh trướng, bọn họ đã nghe được một vài tiếng gió, Diệp Tống liền quát: “Sao càng ngày càng không có quy củ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007356/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.