Tô Tĩnh đỡ trán, ngồi trêи bờ cát trầm tư, hắn nhìn Diệp Tống bằng ánh mắt xa lạ. Lần này, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể nhớ ra, chần chừ hỏi: “Lần này cùng Nam Thiến giao tranh, khả năng thật lâu mới trở về. Nàng ở nhà tự chiếu cố chính mình cho tốt, có chuyện gì đi tìm hoàng huynh, huynh ấy sẽ giúp nàng. Nhất định phải mẫu tử bình an, chờ ta trở lại, Tung nhi.”
Giây phút ấy, Diệp Tống mới cảm thấy thực sợ hãi.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cười: “Ngươi hồ đồ rồi Tô Tĩnh, ta là Diệp Tống, không phải Tung nhi của ngươi.
Miệng nàng cười nhưng nước mắt lại theo chóp mũi đi xuống.
Tô Tĩnh cho nàng cảm giác, giống như một viên đường. Cho tới nay đều như thế này.
Hắn có vỏ bọc bên ngoài mỹ lệ rực rỡ như giấy gói kẹo, chỉ khi cầm trêи tay lột ra bỏ vào miệng, mới biết là chua hay ngọt.
Hiện tại Diệp Tống chỉ cảm thấy chua xót bất kham, toan rụng răng tào, toan rớt chóp mũi. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy.
Diệp Tống nghiêng người qua, đầu nhẹ nhàng dựa trêи vai hắn, giơ tay ôm lấy hắn, nàng nghĩ nếu Tung nhi còn sống, liệu sẽ dùng tư thế gì ôm hắn, dùng lời gì an ủi hắn, nàng nói: “Chàng cứ yên tâm đi, thϊế͙p͙ sẽ biết tự bảo hộ chính mình, còn có con của chúng ta, thϊế͙p͙ sẽ chờ chàng trở về.”
“Đầu đau quá…”
Buổi tối, Diệp Tống mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm thấy chóng mặt nhức đầu, khó chịu đến lợi hại. Gió sông thực lạnh, chỉ chốc lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007336/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.