Quy Dĩ đáp lại có bài bản: "Hiền Vương không cần châm chọc thuộc hạ, đây vốn là bổn phận của thuộc hạ."
Diệp Thanh cũng hùa theo: "Nếu ngươi cảm thấy phiền phức thì tự ra đánh xe đi, để hắn vào nghỉ ngơi."
Tô Tĩnh dở khóc dở cười: "Nhanh như vậy đã nói đỡ cho hắn rồi, tốt xấu gì dọc đường đi ta cũng chiếu cố ngươi không ít."
Cứ thế ngươi một câu, ta một câu, đoàn người đã tới thành tiếp theo. Mấy người chưa vào thành nhưng nhìn cửa thành dòng người qua lại đông đúc liền biết ở đây vô cùng náo nhiệt. Trên cổng thành treo biển viết hai chữ to: "Mẫn Thành."
Lúc vào thành, thứ đập vào mắt nhiều nhất chính là màu đỏ. Đèn lồng màu đỏ, vải đỏ, y phục đỏ, đây giống như nơi giao thương buôn bán của các thương nhân.
Tô Tĩnh nói: "Nơi này cách Cô Tô không xa, Cô Tô sản xuất nhiều tơ lụa được mang tới đây để làm thành những sản phẩm phục vụ cho hôn sự, nơi này lại có giao thông thủy bộ thuận tiện nên được coi là nơi tập trung mua bán đồ dùng cho hôn lễ. Người ở nơi khác đều thích tới đây mua đồ.
Diệp Thanh tò mò hỏi: "Ở đây chuyên bán đồ dành cho hôn sự sao?" Đúng lúc nàng nhìn thấy một thương nhân chở đầy một xe khăn trùm đầu và tơ lụa đi ngang qua: "Tại sao lại gọi là Mẫn Thành, phải gọi là Hôn thành mới đúng." (thực ra ở chỗ này Mẫn Thành và Hôn Thành đều có thể đọc là Hôn Thành, đọc giống nhau nhưng khác nghĩa. Chữ Mẫn/Hôn đầu tiên mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007307/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.