Trước khi đi, Tiểu Bảo cứ dính không chịu rời Diệp Tống và Tô Tĩnh, cứ hết bò lên vai Diệp Tống lại trèo sang Tô Tĩnh, Tô Tĩnh không thấy phiền vì hắn thực sự thích đứa nhỏ này, cứ để cho nó bò qua bò lại. Diệp Tống lại giữ Tiểu Bảo lại, Tiểu Bảo giương nanh múa vuốt, Diệp Tống nhẹ giọng quát: "Trên người hắn có thương tích, ngươi đừng xằng bậy, lát lên phố ta mua kẹo hồ lô đường cho ngươi ăn." 
Tiểu Bảo lại bán đứng Diệp Tống, vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Tĩnh hỏi: "Cha bị thương rất đau sao?" 
Tô Tĩnh nghe vậy sửng sốt, thấy mặt Diệp Tống đen lại, không khỏi chớp mắt đào hoa, phảng phất như từ trong mắt tràn ra phồn hoa thịnh cảnh không sao tả xiết, cười nói: "Ừ, hơi đau một chút." Hắn nói với Diệp Tống, "A Tống, ngươi còn chưa nói điều kiện của mình với Tạ lão gia đâu, chi bằng nhận Tiểu Bảo làm con nuôi đi." 
Tạ Minh cảm khái cười đáp: "Mệnh của Tiểu Bảo đều do các vị cứu về, Tô công tử và Diệp cô nương đã sớm giống như cha mẹ của Tiểu Bảo." 
Diệp Tống suy nghĩ gật gật đầu: "Ừ, lời này của ngươi ta thích nghe. Chi bằng, ngươi hãy cố gắng bảo vệ thật tốt mộ địa Tạ gia của ngươi, về sau có yêu cầu gì, chúng ta sẽ quay trở lại, đừng để cho bọn mộ tặc thừa nước đục thả câu." 
Tạ Minh hiểu ý đáp: "Cô nương yên tâm, khi mọi người đến, Tạ mỗ và Tiểu Bảo luôn vô cùng hoan nghênh. Ta cũng sẽ giúp cô nương bảo vệ mộ địa thật tốt." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007306/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.