Mấy phiến đá rơi xuống không quá nhanh, Tô Tĩnh và Diệp Tống không cần dùng tốc độ quá nhanh, chỉ cố gắng nhẹ nhàng vượt qua các tảng đá mà không gây ra tiếng động nào. Con đường phía trước không biết còn xa bao nhiêu, hai người phải đi mất bao nhiêu thời gian, Tô Tĩnh cầm tay Diệp Tống, hai người nhanh chóng chạy vọt lên, Tô Tĩnh nghiêm túc nói, "Không ngờ mộ địa này lại có cơ quan! Lúc nãy tiến vào không cẩn thận quan sát!"
Việc này làm sao có thể đoán được, Tô Tĩnh và Diệp Tống chạy nhanh thế nào, mấy cơ quan kia như có linh tính cũng đẩy nhanh tốc độ.
Diệp Tống cười hừ một tiếng, nói: "Có khi nơi này cất giấu trân bảo, nên phải tạo cơ quan tránh kẻ trộm mộ."
Vừa nói xong, chợt nghe Tô Tĩnh hít một ngụm khí lạnh. Diệp Tống nhìn xuống dưới chân, do chạy quá nhanh nên không kịp hãm lại mà dẫm lên phiến đá trước mặt. Phiến đá này so với các phiến đá xung quanh không giống nhau, hơi nhô lên một chút nên khi Diệp Tống dẫm lên nó liền thụt xuống.
Diệp Tống và Tô Tĩnh hai mắt nhìn nhau, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt hai người, sáng tối khác nhau. Hai bên là vách tường đen nhánh, vang lên tiếng các cơ quan mở ra. Mấy phiến đá phía sau, bởi vì hai người họ dừng lại mà giống như đang chơi trò đuổi bắt, hai phiến đá lơ lửng trên không trung như muốn nói: Các người cứ chạy đi, xem các người có thể chạy được bao xa.
Tô Tĩnh lúc này mới ngộ ra, vững vàng nói: "Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007303/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.