Bỗng nhiên mắt phượng của Tô Tĩnh lướt qua tượng Phật lập tức dừng lại, đưa mắt trở về. Một tay tượng Phật đặt trên bụng, một tay đặt trước ngực. Dưới ánh nến, ở cánh tay phía trên hình như có phát ra ánh sáng lờ mờ. Tô Tĩnh đi tới chạm tay vào cánh tay kia, trên ngón tay có treo một thứ.
Diệp Tống tập trung nhìn vào, hình như là khóa như ý Tiểu Bảo vẫn mang trên người.
Đúng lúc Tạ Minh tiến vào, sốt ruột mồ hôi đầy đầu hỏi: "Các vị có tìm thấy Tiểu Bảo không? Nó không thể có việc gì được! Ta cũng chỉ có một mình Tiểu Bảo là nhi tử!" Nói xong hắn đột nhiên nhìn thấy khóa như ý trên tay Tô Tĩnh, tức khắc cả người đều xuội lơ, quỳ trên mặt đất, "Tại sao chỉ có khóa như ý, Tiểu Bảo đâu? Vì sao lại xuất hiện ở đây..."
Diệp Tống mượn lực Tô Tĩnh, không khách khí dẫm một chân lên bàn thờ ngay trước tượng Phật, tinh tế quan sát cánh tay Phật Tổ kia. Ban nãy đứng phía dưới khó phát hiện, giờ đứng sát lại mới thấy màu sắc của bàn tay này so với các cánh tay khác nhạt hơn một chút. Tựa như có người thường xuyên sờ vào đây nên bị mới phai nhạt đi như vậy.
Diệp Tống mím môi, thả tóc xuống, ở góc độ của Tô Tĩnh nhìn lên thấy nàng có vài phần tuấn tú. Hắn thấy Diệp Tống định sờ vào, nhắc nhở: "Cẩn thận có ám khí."
Diệp Tống cảnh giác, chạm vào cái tay kia, ban đầu không có phản ứng gì. Nàng vặn thử các góc độ, cuối cùng cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007302/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.