Đại tướng quân rất tức giận khi thấy Diệp Tu mất bình tĩnh như vậy liền tiến lên đấm một quyền lên vai Diệp Tu, lực đạo rất mạnh, Diệp Tu cũng không hề oán hận một câu. Đại tướng quân mắng: "Ngươi dám mang theo người xông vào Ninh Vương phủ, là ăn gan hùm mật gấu sao! A! Nếu lão tử không tới, có phải ngươi còn muốn lật tung Ninh Vương phủ lên không?"
Không đợi Diệp Tu trả lời, dưới tầng ngầm đột nhiên vang ra tiếng Lưu Ngoạt rống lên sợ hãi: "Tướng quân mau tới! Nhị tiểu thư nàng...Không được rồi!"
Vừa nghe thấy lời này, người Diệp gia đều chấn động. Lúc này Tô Thần muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Diệp Tu như một cơn gió xẹt qua bên người Tô Thần, bay thẳng xuống tầng ngầm.
Tầng ngầm tối tăm ẩm ướt, không khí lạnh băng, nồng nặc mùi máu tanh. Diệp Tu xuống tầng ngầm, lúc nhìn thấy cọc gỗ sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trắng bệch không có chút huyết sắc. Lưu Ngoạt cẩn thận cởi trói cho nàng, còn chưa cởi hết, Diệp Tống đã như bùn nhão muốn đổ ập xuống.
Diệp Tu kịp thời tiến lên, để Diệp Tống ngã vào trong ngực hắn.
Trên người không có chỗ nào lành lặn, hắn cũng không biết nên chạm vào đâu, nên bế nàng như thế nào.
"A Tống..." Diệp Tu thấp giọng gọi nàng, trong lòng đau tới cực điểm. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tống đều là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, tuy phu nhân Đại tướng quân mất sớm, nàng cùng Diệp Tu đều không có nương, nhưng Đại tướng quân và Diệp Tu vẫn luôn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007245/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.