Nghe xong, Đại tướng quân liền vội vội vàng vàng rời khỏi. Tô Tĩnh hỏi: "Đại tướng quân có muốn ta hỗ trợ gì không?" Đại tướng quân quay đầu lại nói: "Làm phiền Hiền Vương giúp lão phu trông coi nơi này, có thể chỉ đạo bọn họ một chút, lão phu có chuyện quan trọng, đi một lát sẽ về." Tô Tĩnh cười nói: "Nếu Đại tướng quân có việc thì cứ đi trước đi, nơi này đã có ta." Thân vệ bên người Diệp Tu đều là người tự tay hắn bồi dưỡng mấy năm nay, một vị quân sư hai gã phó tướng, còn mấy chục quân doanh huynh đệ vào sinh ra tử. Bọn họ đều thề sống chết đi theo Diệp Tu. Quân sư họ Lưu, kêu Lưu Ngoạt, có khí chất thư sinh hào hoa phong nhã. Hai gã phó tướng họ Quý, là huynh đệ, đại cai thân thể cường tráng hơn là dũng phu dũng mãnh vô địch, kêu Quý Lâm; đệ đệ thân thể gầy yếu hơn, lúc đánh giặc hơn phân nửa là dùng trí, kêu Quý Cùng. Lưu Ngoạt dọc đường đi đều tận tình khuyên bảo Diệp Tu: "Tướng quân chớ nóng nảy, Ninh Vương phủ không thể tự tiện xông vào, như vậy sẽ là phạm pháp. Nếu phía trên truy cứu, sẽ không biết phải ăn nói thế nào. Chi bằng tướng quân cứ bình tĩnh lại trước đã, chúng ta về sẽ tìm kế sách vẹn toàn hơn." Quý Lâm vụt một rìu xuống, cả người tràn ngập hơi thở lưu manh nói: "Bình tĩnh cái rắm! Theo ta thấy, giờ cứ xông vào đi, ai dám ngăn cản liền chém người đó, Ninh Vương kia có gì đặc biệt hơn người, nếu hắn thật sự dám nhốt nhị tiểu thư chúng ta, xem lão tử có thông chết cúc hoa hắn không!" Quý Cùng phản đối: "Ta thấy trắng trợn táo bạo như vậy không tốt lắm, chi bằng chúng ta chờ đến đêm rồi tập kích Ninh Vương phủ, trước tiên đốt kho hàng và lương thảo, khiến hắn trở tay không kịp!" Lưu Ngoạt cảm thấy đau trứng, bên người Diệp Tu có hai người này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thập phần phí cân não. Vì thế hắn liền tận tình giảng giải cho hai phó tướng, nói là nơi đây là thượng kinh, không phải chiến trường, ở đây mọi việc đều có quy củ không thể lung tung lỗ mãng, nếu không sẽ bị xử tội. Đội thân vệ của Diệp Tu như muốn nổ tung rồi, Lưu Ngoạt vẫn cố gắng phổ cập pháp chế cho bọn hắn, vô cùng say mê. Sau khi chiến sự ở Bắc Hạ kết thúc, Diệp gia quân cũng khải hoàn hồi triều, không được đánh giặc, ngoại trừ thao luyện, thời gian nhàn hạ chính là đi càn quét bắt lưu manh, tội phạm, căn bản chưa từng nghĩ tới bản thân phạm tội sẽ thế nào. Hiện tại khi nghe nói đến pháp chế đều cảm thấy rất mờ mịt. Dọc đường đi ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng tới Ninh Vương phủ, thủ vệ thấy vậy ngây ngốc, không dám tự tiện chủ trương, xoay người chạy vào bên trong báo cho Tô Thần. Ai ngờ Quý Lâm ra tay rất hanh, một rìu nhắm ngay tới sau gáy thủ vệ, hừ hừ nói: "Ngươi tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, rìu của lão tử không có mắt đâu." Quý Cùng bên kia cũng đã chế trụ cổ thủ vệ khác, hắn hoặc là không làm, còn nếu đã làm sẽ làm đến cùng, lập tức liền bổ đao xuống cổ thủ vệ. Quý Lâm cũng không cam lòng yếu thế, cũng muốn thể hiển. Chỉ khác là hắn ta cầm rìu mà thôi. Lưu Ngoạt đỡ cái trán ra tiếng nói: "Không cần làm thương tới mạng người!" Quý Lâm do dự một chút, cuối cùng bĩu môi không cam tâm tình nguyện mà bỏ rìu xuống. Bọn hạ nhân trong vương phủ thấy có người xông tới Ninh Vương phủ, không ai dám tiến lên ngăn trở. Bởi vì đội thân vệ của Diệp Tu trong tay đều cầm theo đao, kiếm hoặc đại rìu, trừ phi ai chán sống mới tiến lên ngăn cản, nếu không đều trốn sang một bên, rốt cuộc còn chưa đánh đấm gì đã tan rã, xoay người chạy như bay vào báo tin. Diệp Tu liền dẫn ngươi theo đi theo hướng người chạy kia, chuyện này không khác nào là tự dẫn đường cho Diệp Tu tới thẳng chỗ Tô Thần. Vận khí hôm nay của Diệp Tu cũng tương đối tốt, gặp ngay Tô Thần đang ở Đông uyển. Chẳng qua lúc bọn họ vừa đến, cao thủ ám vệ bên người Tô Thần liền hiện thân, chắn trước mặt bọn họ. Hai bên hình thành thế giương cung bạt kiếm giằng co nhau. Diệp Tu đứng trước, trừng mắt nhìn, hai tròng mắt lạnh băng sắc như lưu li, khí thế lạnh thấu xương khiến người ta không thể nào bỏ qua. Hắn nâng tay lên, chuẩn bị ra lệnh tấn công ám vệ, thình lình cửa thư phòng Đông uyển mở ra, Tô Thần trong tay cầm một quyển sách, nhàn hạ đi ra, giấu đi cơn phẫn nộ trong mắt, trầm giọng hỏi: "Vệ tướng quân giờ ngọ dẫn người xông vào Ninh Vương phủ, đây là ý gì? Muốn tạo phản sao?" Diệp Tu nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, nói từng câu từng chữ: "Ta hỏi lại ngươi một câu, Diệp Tống ở đâu?" Tô Thần nhướng mày: "Dù sao cũng không ở chỗ của bổn vương." Diệp Tu hoàn toàn mất kiên nhẫn, hạ lệnh nói: "Lục soát cho ta!" Nhân mã hai bên tức khắc xông lên đánh nhau. Đông uyển thanh tịnh liền trở nên ồn ào. Một vài thành viên thân vệ thừa dịp huynh đệ đang quấn lấy ám vệ của Tô Thần, liền chia ra ngoài đá cửa tìm từng phòng một, hoàn toàn coi như là đang điều tra phạm nhân, không cho Tô Thần một chút mặt mũi. Tô Thần cười lạnh hai tiếng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn từng bước một đi tới, cảm giác như đao kiếm xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn, hắn nói với Diệp Tu: "Xem ra ngươi thật sự muốn tạo phản!" Lưu Ngoạt bên người Diệp Tu, lúc mấu chốt thường phi phàm bĩnh tĩnh, thay Diệp Tu nói: "Xin Vương gia thứ tội, bọn ta tới chỉ mong tìm được nhị tiểu thư, không có ác ý. Đợi khi tìm được nhị tiểu thư, chúng ta sẽ tự trở về, nếu Vương gia không phải chột dạ, hà tất phái người ngăn cản. Nếu nhị tiểu thư thật sự mất tích không có ở đây, Vương gia thân là phu quân của nhị tiểu thư, lần trước mất tích cũng phái người đi toàn thành tìm kiếm, lần này lại không có bất luận động tĩnh gì, thật sự không hợp lý. Trừ phi Vương gia cùng nhị tiểu thư có cái gì không thoải mái, ta nghĩ khả năng lớn nhất chính là bởi vì tiểu thiếp Vương gia sinh non, nếu đã như vậy, Vương gia sao có thể cam nguyện để nhị tiểu thư ra khỏi vương phủ?" Tô Thần nhìn chằm chằm Lưu Ngoạt, Lưu Ngoạt lịch sự văn nhã cong khóe môi lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng tươi cười kia lại giống như tươi cười của ác ma, tiếp tục nói, "Vương gia không cần phái người tới chỗ tiểu thiếp của ngài nhìn sao, vương phủ này quá lớn, nếu có vài huynh đệ chúng ta không biết đường lại đi lạc. À đúng rồi, biệt viện của tiểu thiếp ngài, hình như gọi là Phương Phi uyển đúng không?" Vừa nói xong, Tô Thần lập tức hướng Lưu Ngoạt hạ độc thủ. Cái này cũng không trách được Tô Thần, Lưu Ngoạt kia há mồm vốn chính là muốn tức chết người không đền mạng. Lưu Ngoạt tuy rằng không có công phu, nhưng phía trước còn có Diệp Tu chắn. Diệp Tu mày cũng không thèm động một chút, giơ tay lên chặn Tô Thần. Tô Thần công một chiêu hắn thủ một chiêu, ngang tài ngang sức. Lưu Ngoạt xông vào thư phòng Tô Thần, ám vệ thấy thế muốn tới ngăn cản, đáng tiếc Quý Lâm đã nhanh tay hơn một bước, chắn trước cửa, không cho ai vào. Nhóm ám vệ tuy rằng võ công cao cường, nhưng bọn họ chỉ có mười mấy người còn Diệp Tu có cả mấy chục người, nhân lực cách xa nhau. Cho nên bọn họ thật lâu cũng không bắt được. Lúc này có ám vệ lui lại, bay ra ngoài Đông uyển. Hắn nhanh chóng ra ngoài cung thông báo cho Ngự lâm quân. Ngự lâm quân vốn dĩ cho Diệp Tu cai quản, nhưng người canh giữ kia nghe nói có phản tặc quấy rối Ninh Vương phủ, liền dẫn quân đi. Chức trách của Ngự lâm quân là bảo bảo vệ hoàng thất cùng an nguy của hoàng thành, dù họ dưới trướng Diệp Tu, cũng không thể tiếp tay cho giặc. Ai ngờ, Ngự lâm quân vừa tới đầu ngõ Ninh Vương phủ liền giáp mặt với đội quân của Đại tướng quân đang kéo tới. Đại tướng quân khí thế quát: "Ngươi không ở lại canh giữ cửa cung cho tốt, tới nơi này làm bậy cái gì!" Tên kia liền quỳ xuống, ôm quyền nói: "Mạt tướng nghe nói Ninh Vương phủ có phản tặc tới làm loạn, nên tới xem xét." Đại tướng quân vừa nghe, giận sôi máu mắng: "Phản tặc chó má! Phản tặc không đi náo loạn hoàng cung mà lại đến náo loạn Ninh Vương phủ làm gì? Chỉ là ẩu đả mà thôi, mẹ nó ai nói là phản tặc, đứng ra xem lão tử có chém chết không! Cút trở về thủ thành, nơi này đã có lão tử, đảm bảo Ninh Vương cùng gia đình hắn có thể tung tăng nhảy nhót!" Tướng quân kia lĩnh mệnh, lại mang theo người trở về. Đại tướng quân lúc này mới đao to búa lớn trực tiếp mang người xông vào Ninh Vương phủ, hai mắt như muốn phun ra lửa: "Cẩu nhãi ranh, ngươi không chọn chỗ nào ngồi lại muốn tới nháo Ninh Vương phủ, đã thế còn muốn lão tử tới chùi đít cho ngươi! Xem ta bắt được ngươi cho đánh cho ngươi một trận không!" Ông không muốn làm to chuyện nên lúc vào đã sai người đóng cửa Ninh Vương phủ, không cho người ngoài nhìn thấy mới dễ làm việc. Nếu không sự tình một khi gây hỗn loạn lớn, còn kinh động Ngự lâm quân, Diệp Tu cũng không thể gánh hết tội. Lưu Ngoạt ở trong thư phòng Tô Thần tìm kiếm, hắn gõ vách tường tứ phía của thư phòng, đều không có bất luận cái gì giống như cơ quan. Quý Lâm ở bên ngoài muốn hộc máu: "Ngươi mẹ nó ở đó cọ xát cái gì! Còn có tầng hầm ngầm đâu! Tầng hầm ngầm!" Nghe Quý Lâm nhắc nhở, hắn lập tức ngồi xổm trên mặt đất lật thảm lên. Loại chuyện như trộm cắp này Lưu Ngoạt không thường làm, nhưng huynh đệ Quý gia đã làm tương đối nhiều. Lưu Ngoạt nghe vậy, ngựa quen đường cũ gõ gõ mặt đất, trong lòng hiểu rõ. Rỗng ruột. Lưu Ngoạt tinh thế xem kĩ thư phòng một lần, phát hiện tiếp giáp với sàn nhà là cẩm mành, phía trên cẩm mạnh được nối với kệ sách. Nếu thực sự có hầm ngầm, chắc chắn có liên hệ. Lưu Ngoạt lập tức tới kệ sách ném hết sách đi cũng không thấy động vào chốt mở, cuối cùng cố sức kéo kệ sách ra, sờ soạng phía sau kệ sách, dường như đụng phải thứ gì, sắc mặt vừa động liền dùng sức kéo xuống. Lực kéo này của hắn khiến cẩm mành phía trên giống như có nối một dây thừng chậm rãi kéo sàn nhà ra. Phía dưới sàn nhà, quả nhiên có một cửa vào tầng hầm. Lưu Ngoạt la lớn: "Tướng quân! Có mật thất!" Diệp Tu nghe tiếng, lập tức đem Tô Thần ném qua một bên, chạy tới thư phòng. Nhưng Tô Thần sao có thể để yên, hắn không chút do dự lao ra chặn đường, hai người so chiêu càng mãnh liệt như muốn lấy mạng nhau. Tô Thần lạnh lùng nói: "Địa bàn của bổn vương sao có thể để ngươi muốn lục soát liền lục soát, Diệp Tống là Vương phi của bổn vương, sinh ra là người của bổn vương, chết là quỷ của bổn vương! Không kẻ nào có thể thay đổi sự thật này!" Hắn cũng không cho phép bất kì kẻ nào, mang nữ nhân của hắn đi. Diệp Tu dùng hành động thực tế trả lời hắn, cùng Tô Thần đánh ngang cơ. Mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Diệp Đại tướng quân đuổi tới, người của ông vây chặt toàn bộ đông uyển, ông nâng bước đi vào, thấy Tô Thần đang đấu với Diệp Tu, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng: "Diệp Tu! Ngươi chán sống!" Diệp Tu bị bất ngờ nên ngưng lại động tác, bị Tô Thần chớp thời cơ đánh một chưởng vào ngực phải lui về sau mấy bước. Khóe miệng tràn ra máu, hắn giơ tay làm như không có việc gì lau đi. Hai người lúc này mới ngừng lại. Đại tướng quân hướng Tô Thần hành lễ: "Tham kiến Ninh Vương, hôm nay lão phu không thấy nghịch tử, không nghĩ hắn lại tới đây giương oai, là lão phu có lỗi, xin được bồi tội với Ninh Vương." Tô Thần kéo lại ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vệ tướng quân dẫn người xông vào vương phủ của bổn vương, là muốn tạo phản sao? Bổn Vương chấn kinh, Đại tướng quân muốn bồi tội như thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]