Diệp Tống cố gắng phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nhìn Tô Thần, ẩn nhẫn nói: "Buồn nôn phải làm sao bây giờ?"
Tô Thần cho nàng ba chữ: "Ra ngoài nôn."
Lập tức Diệp Tống nhịn không được nôn khan một tiếng, che miệng chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau, người của Đại Lý Tự thúc ngựa như bay chạy tới, gây ra động tĩnh hơi lớn tới các nhà xung quanh, vài nhà truyền ra tiếng chó sủa và tiếng trẻ con khóc. Diệp Tống nôn xong ngồi lên thềm cửa, giơ tay chỉ vào bên trong, có hai người vội vàng tiến vào, còn lại canh giữ ở bên ngoài.
Diệp Tống liên tục hít sâu, tự an ủi bản thân: "Nhìn cũng đã nhìn rồi, nhìn nhiều thêm một chút cũng không sao, chớ sợ chớ sợ." Sau đó đem áo khoác Tô Thần trên người mặc vào kéo kín mít, lại quyết định bước vào nhà. Nàng đứng phía sau mấy nhân viên phá án, vươn cổ nhìn Tô Thần bên kia nhưng cũng không dám làm gì quá phận.
Bỗng nhiên Tô Thần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Tống, biểu tình nghiêm túc hơi thả lỏng một chút, cười như không cười nói: "Diệp Tống, lại đây."
Diệp Tống giả ngu: "A, ngươi xem xong rồi sao, xem xong rồi chúng ta trở về tắm rửa đi ngủ đi."
"Miệng vết thương sâu hai tấc, bị một đao chí mạng." Tô Thần chậm rãi nói ra kết quả kiểm tra, "Miệng vết thương chém từ bên trái xuống, chỉnh tề lưu loát cho thấy hung thủ thuận tay trái đã quen dùng đao." Dừng một chút, nhìn vào mắt hơi nhô lên của người chết, "Trước khi chết nạn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007202/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.