Tô Tĩnh quay qua liếc mắt với Diệp Tống một cái, gật đầu tán đồng: "Tẩu tẩu nói có lý." Lúc này Thái Tử Nam Thiến ánh mắt tựa chim ưng bắn thẳng vào Diệp Tống, bỗng nhiên cất tiếng nói: "Thì ra ở Bắc Hạ, nữ nhân cũng có thể đàm luận chuyện trong triều đình?" "Hửm?" Diệp Tống chống cằm nhìn thẳng hắn, cười một chút, "Nay là sinh thần Hoàng Thượng, nơi nơi đều vui mừng, cung yến ở đây quân thần cùng gia quyến tham dự, Thái Tử nếu cảm thấy quan hệ thông gia hai nước là đại sự bang giao quốc gia, hẳn là phải nói ở trên triều đình, sao lại đưa ra nói ở gia yến thế này? Nếu nói tại gia yến vậy coi như là gia sự, có quan hệ tới hôn sự của Tứ đệ ta, người làm tẩu tuẩ như ta không thể bình luận một hai câu sao?" Đây là Ninh Vương phi, đích nữ của tướng quân. Xưa nay rất ít lộ diện, hôm nay vừa thấy, liền không giống bình thường. Quần thần đều đối nàng lau mắt mà nhìn. Nàng hôm nay không phải muốn nổi bật, chỉ là cảm thấy dù sao cũng là ngày cuối làm Ninh Vương phi, không tham gia vào chuyện này thật không phong cách của nàng, huống hồ hiện giờ trong lòng nàng quả thực không thoải mái. Bị mấy người xoay quanh chơi đùa, ai cũng đều hiểu rõ nàng, cũng chỉ có nàng ngây ngốc chẳng hay biết gì. Những điều mà nàng chờ đợi, đồ vật mà nàng mong muốn, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng kia, nàng liền biết, hết thảy đều hóa thành bọt biển. Thái Tử trầm mặc một chút, ngay sau đó lại nở nụ cười, nhìn thẳng Diệp Tống nói: "Ninh Vương phi nói rất đúng." "Nếu không đúng ta còn nói làm gì." Tiểu công chúa không kiên nhẫn nói: "Ba năm thì ba năm, ta chờ ngươi ba năm." Dứt lời bước ra giữa, đối Hoàng Thượng vỗ ngực hành lễ, "Hoàng đế bệ hạ, ta có chút mệt, xin phép được trở về trước." Tô Nhược Thanh gật đầu, sai thị vệ hộ tống nàng, nàng liền xoay người rời đi. Thái Tử Nam Thiến quốc uống thêm vài chén rượu, nói một hai câu cũng đứng dậy cáo từ. Lúc hắn rời đi, Diệp Tống đang uống rượu cùng Tô Tĩnh, không chú ý tới hắn dùng ánh mắt mang chút ý vị nhìn mình. Tô Tĩnh kính Diệp Tống nói: "Đa tạ tẩu tẩu kịp thời giúp ta giải vây, ly này ta kính ngươi." Diệp Tống cười tủm tỉm đồng ý: "Nói hay, nói hay." Không còn đặc sứ Nam Thiên, cung yến mới chân chính náo nhiệt lên. Nhóm quần thần uống say đều chỉ uống mà không ăn, nhưng đây là cung yến không phải trên triều, Tô Nhược Thanh đã sớm lui xuống mặc cho bọn hắn hổ nháo. Mà các gia quyến cũng kéo nhau thành từng nhóm bát quái. Diệp Đại tướng quân cùng vệ tướng quân tựa hồ cũng tận hứng uống. Đại tướng quân vỗ vai Diệp Tu, lời nói thấm thía mà cảm khái: "A Tống không hổ là nữ nhi của ta a, nàng đã trưởng thành rồi." Diệp Tu nhìn về phía Diệp Tống cùng Tô Tĩnh đang uống rượu, hoàn toàn bỏ Tô Thần qua một bên, không khỏi kéo khóe miệng: "Nhi tử cảm thấy Ninh Vương tuy cùng A Tống không xứng đôi, nhưng nếu A Tống cùng Hiền Vương qua lại, cũng thực không ổn." Lúc trước Diệp Đại tướng quân đã từng cùng Tô Tĩnh đánh giặc, không thèm để ý nói: "Hiền Vương không phải người xấu, A Tống đi theo hắn học tập cũng tốt." Diệp Tu quả quyết nói: "Học cái gì? Dạo thanh lâu sao?" Đại tướng quân yên tâm nói: "Ầy, A Tống sẽ không tới mấy nơi đấy, nàng cũng không phải nam nhi." Diệp Tu: "....Lần trước ở Tố Hương lâu..." Đại tướng quân đưa ánh mắt qua, hắn do dự một chút, "Ách, không có gì..." Nếu nói chuyện lần trước gặp Diệp Tống ở Tố Hương lâu, Diệp Tu thấy rõ ràng Diệp Tống cùng Phái Thanh đều mặc một thân nam trang, làm gì có giống như nữ tử bị lừa bán. Hắn chẳng qua là cấp cho Diệp Tống một cái bậc thang, cũng mượn cơ hội này đi Ninh Vương phủ thăm dò xem Diệp Tống sống có ổn không. Tô Thần một mình uống rượu, thấy Nam Xu ở bên có chút nhàm chán, gió đêm lại có chút lạnh, vừa định nói sẽ đưa nàng trở về, nàng liện thiện giải nhân ý nói: "Vương gia, Hoàng Thượng đi rồi, chỗ này chỉ còn Vương gia giải quyết tốt hậu quả, thiếp thân liền đi về trước đi?" Tô Thần nhìn Ngự Hoa Viên hỗn độn thành một mảnh, có chút đau đầu, khoác lại áo choàng lên người Nam Xu, nói: "Ừm, cũng được." Hắn đứng dậy đưa Nam Xu ra xe ngựa ở cửa cung, dặn dò xa phu cùng thị vệ bảo hộ đưa về Ninh Vương phủ. Các đại thần ở Ngự Hoa viên đã uống đến ngã trái ngã phải, nhóm gia quyết cũng tám chuyện sôi nổi. Tô Tĩnh còn chưa tận hứng, liền ôm chầm một cung nữ diện mạo thanh tú đùa giỡn, Diệp Tống ghé lên trên bàn, hơi nghiêng đầu, mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không, nàng chậm rãi nhẹ nâng mi mắt hướng lên trên, long ỷ lạnh băng tản lãnh ra ánh sáng kim sắc, cũng đã sớm trống không. Đèn lưu li phản chiếu ánh mắt nàng có vẻ hết sức quạnh quẽ. Sau một lúc lâu, Diệp Tống gian nan bò dậy, nhấc góc váy, lảo đảo từng bước một đi về phía trước. Phía sau Tô Tĩnh có chút lo lắng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" Giữa cung yến, phu quân bồi tiểu thiếp trở về, để lại chính thất là nàng, Tô Tĩnh cảm thấy ngoài mặt nàng cậy mạnh nhưng trong lòng nhất định rất tịch mịch. Trong lòng nàng quả thật tịch mịch, chẳng qua không phải vì người mà Tô Tĩnh nói. Diệp Tống một đường đi phía trước, làm như không có việc gì mà xua xua tay: "Ngươi cứ tiếp tục, ta đi dạo một lát cho tỉnh rượu." Ngự Hoa Viên này thật là rộng, đi ra khỏi khu đất trống hình tròn, liền có vài ngả đường không rõ phương hướng. Diệp Tống sớm đã quên mất nàng đi từ chỗ nào tới, cũng lười suy nghĩ, tùy ý chọn bừa một chỗ mà đi. Nàng đi tới gần một cái hồ, nước hồ bình lặng phản chiếu ánh trăng sáng. Nàng nấc một cái, sau đó an tĩnh mà xoay người đi về phía hồ, gió đêm lành lạnh thổi giúp cái đầu thanh tỉnh một chút. Trên mặt hồ sương mù mờ mịt, trong hồ có trồng rất nhiều sen. Diệp Tống đứng ở bờ hồ một lúc lâu, phía dưới chính là hồ nước, nàng hồn nhiên không cảm nhận được có gì nguy hiểm, hai mũi chân nàng đã vươn ra non nửa, chỉ cần nàng không chút ý một chút liền ngã xuống hồ. Rượu còn chưa tỉnh, cơn buồn ngủ đã kéo tới. Diệp Tống lắc đầu, cũng không vơi bớt được bao nhiêu. Rốt cuộc, sự tình đáng sợ cũng tới, nàng không còn chút ý thức nào, tựa hồ còn không thỏa mãn với việc cứ như vậy mà đứng ngủ, nàng hoàn toàn đã quên chính mình đang ở chỗ nào, thân mình liền mềm nhũn, nghiêng người tính nằm xuống. Say khướt như vậy mà ngã xuống hồ, dù có là người bơi giỏi cũng không thể thoát được. Nàng có khả năng còn tưởng chính mình đang nằm mơ, mơ thấy mình đang chìm xuống hồ, sau đó rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại. Chợt một đạo thanh phong đánh tới, vào đúng thời khắc nguy hiểm ôm eo Diệp Tống, kéo nàng trở về. Diệp Tống bị kéo bất ngờ, đầu liền chui vào một vòng ôm ấm áp, trên đỉnh đầu là hô hấp thanh thiển, thanh âm nhàn nhạt nói: "Nàng đang làm gì." Diệp Tống suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra nổi người đang nói chuyện là ai, nàng chậm rãi mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt quen thuộc liền hiện ra trước mắt, tâm như bị kim đâm đau đớn lại trống rỗng, nàng bám vào vai hắn, thấp giọng cười nói: "A, Tô Nhược Thanh." Nghĩ một chút lại sửa miệng, "Không, là Hoàng Thượng." Nàng giãy giụa suy nghĩ phải quỳ xuống hành lễ với Tô Nhược Thanh, Tô Nhược Thanh gắt gao ôm nàng không cho nàng quỳ. Một người giãy giụa một người giam cầm. Mãi cho đến khi Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng quát một tiếng: "Diệp Tống." Diệp Tống mới ngoan ngoãn bất động. Thật lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, "Nàng giật mình sao, không thích?" Diệp Tống dựa vào hắn, tham luyến hương vị cùng hơi thở của hắn, bỗng nhiên nói: "Ta thích huynh nha, huynh biết ta thích huynh sao?" Tô Nhược Thanh không đáp. Nàng lại nói: "Từ lúc bắt đầu huynh đã biết ta là Diệp Tống đúng không? Sau một lúc lâu Tô Nhược Thanh mới nhẹ nhàng mơ hồ mà "Ừm" một tiếng. "Huynh đối xử ôn nhu với ta, huynh mặc kệ ta thích huynh, huynh để ta ôm ảo tưởng cùng kỳ vọng, mục đích của huynh là gì?" "Ta không có mục đích gì." Nàng ngửa đầu nghiêm túc nhìn hắn, cười không chê vào đâu được: "Vì khiến ta đêm nay ngoài ý muốn thấy huynh, tôn xưng huynh mộ tiếng Hoàng Thượng hoặc hoàng huynh, làm tất cả hy vọng của ta đều hóa thành tro tàn sao? Huynh biết, ta muốn gặp Hoàng Thượng để xin cùng Tô Thần hòa li, nên vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay sao? Ngay từ đầu huynh đã muốn chơi đùa với ta." Tô Nhược Thanh hung hăng ôm nàng, ở bên tai nàng gằn từng chữ: "Ai có thời gian rảnh chơi với nàng. Tô Nhược Thanh, thật sự thích Diệp Tống." Diệp Tống mở to mắt, sau đó chậm rãi rũ mi mắt, nhẹ giọng nỉ non: "A, thật sao." Tô Nhược Thanh mặc kệ, giờ này khắc này chỉ cần nàng giãy giũa, hắn liền không thể không buông ra. Diệp Tống lảo đảo từng bước lui về phía sau, rời khỏi cái ôm của Tô Nhược Thanh, nhắm mắt lại làm cho tia tỉnh táo cuối cùng đều tan đi, để mình say triệt để, chỉ cảm thấy trong lòng mọi thứ đã đổ vỡ, đổ đến có chút khổ sở, nàng gõ đầu chính mình, mơ hồ tự nói: "Ta có phải đã quên cái gì quan trọng hay không..." Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên kia chạy tới. Diệp Tống lung lay, lại chuẩn bị ngã xuống, không chấp nhận để Tô Nhược Thanh đỡ, một bóng người chợt bay nhanh tới tiếp được Diệp Tống, ôm vào trong ngực. Cái ôm này có chút lạnh lẽo, mang theo hơi ẩm của sương mù, chính là nàng cái gì cũng không cảm nhận được. Tô Thần đi rồi quay lại không thấy Diệp Tống. Cơ hồ đã lật tung cả cái Ngự Hoa viên lên. Tô Nhược Thanh nắm chặt bàn tay bên dưới long bào, hắn vẫn luôn biết Tô Thần không thích Diệp Tống, hiện giờ lại ôm Diệp Tống như vậy, làm hắn thân là cửu ngũ chí tôn phải ghen tị. Tay Tô Thần đặt bên hông Diệp Tống không tự giác mà ôm chặt, thân thể cũng bởi vì nhanh chóng tìm tới chưa từng thả lỏng, hắn ấn Diệp Tống đang không an phận vào trong lòng, nói: "Thần đệ mới không nhìn nàng một lát, trở về nàng đã chạy loạn, tìm mãi không thấy, không nghĩ lại ở chỗ này, gây phiền toái cho hoàng huynh rồi." Tô Nhược Thanh trên mặt không có biểu tình gì, nói: "Ninh Vương phi uống nhiều rồi." Diệp Tống không phục, đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tô Nhược Thanh: "Ninh Vương phi là ai! Ngươi con mẹ nó mới uống nhiều quá.!" Tô Thần quát lớn nàng một câu: "Không được nói bậy", hắn vừa định bồi tội với Tô Nhược Thanh, không nghĩ tới Diệp Tống "Oa" một tiếng, tựa như bị ủy khuất mà khóc lớn, không có chút hình tượng, giống như tiểu hài tử, nàng nắm vạt áo Tô Thần loạng choạng nói: "Làm sao bây giờ, lão tử đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi, ngươi mau giúp ta nhớ lại!" Hắn có vẻ biết Diệp Tống quên sự tình gì, nhưng hắn đột nhiên có chút lòng dạ hẹp hòi không muốn nàng nhớ tới. Hắn bế ngang Diệp Tống lên, nói lớn:"Chúng ta về nhà nhớ lại." Hết chương 58 Ây da, không biết anh Hoàng nhà chúng ta sẽ có cảm nghĩ thế nào đây. Cướp hay không cướp nào, giúp chị hòa li hay không nào? Cơ mà nhớ tới câu nói của chị mấy chương trước: "Chỉ muốn một nam nhân quan tâm, yêu một mình mình." Nhưng liệu Tô Nhược Thanh - một đế vương có thể làm điều đó vì chị không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]