Tới cũng đã tới rồi, há có thể trở về. Không đợi Diệp Tống trả lời, Phái Thanh móc ra một xấp ngân phiếu đưa cho nha đầu, nói: "Phần còn dư, chuẩn bị trà bánh cho công tử nhà ta." 
Nhã gian lầu hai đều ngăn cách nhau bằng một tấm sa mỏng. Mà nhã gian Diệp Tống ngồi cũng là cái cuối cùng còn trống, bên phải là một bức tường, bên trái là một nhã gian khác. 
Nhìn qua tấm sa mỏng, cách vách tựa hồ là một công tử, dáng ngồi lười biếng, phóng đãng không kiềm chế được, nửa nằm nửa dựa vào ghế, vạt áo lỏng lẻo, bên cạnh còn có một mỹ nhân hầu hạ. 
Không lâu sau, vũ cơ bước từng bước lên đài, nhảy một điệu. Ngày tốt cảnh đẹp như thế đúng là được mở rộng tầm mắt, chỉ là có cảnh khiến người khác không dám nhìn, chính là...Diệp Tống còn bình tĩnh mà Phái Thanh bên cạnh đã không cách nào bình tĩnh – động tĩnh ở cách vách quá lớn. 
Hằn là công tử phòng bên cũng mỹ nhân đang abc xyz đi. 
Phái Thanh nghe được mặt đỏ tới tai, giật giật ống tay áo Diệp Tống căm giận chửi nhỏ: "Không biết xấu hổ!" 
Diệp Tống cười an ủi Phái Thanh nói: "Nam nữ ân ái chính là như vậy, muội không cần thẹn thùng. Mấy quyển đông cung sách trong nhà không phải muội cũng xem hết rồi sao, chẳng qua trước mắt biến thành người sống mà thôi." 
Phái Thanh phản bác: "Muội không có thẹn thùng!" 
Diệp Tống lấy quạt gõ lên bàn, rốt cuộc nói: "Huynh đài phòng bên có thể nhỏ giọng một chút không? Huynh đệ nhà ta rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007184/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.