Xoa rượu thuốc được một lúc, mắt cá chân dần nóng lên, lắc cũng không còn đau nữa. Tô Nhược Thanh không nói một lời ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp Diệp Tống đi giày vào. Diệp Tống né tránh nói: "Để ta tự làm." Nàng còn chưa kiều quý tới mức cần một người nam nhân đi giày hộ đâu.
Lão đại phu đưa cho hai bình thuốc để Diệp Tống mang về xoa thêm vài lần nữa, tránh để lại di chứng không tốt. Tô Nhược Thanh trả tiền, cầm lấy rượu thuốc lại ôm Diệu Tống đi.
Cách hiệu thuốc một khoảng Tô Nhược Thanh mới hỏi: "Sao chân lại bị thế này?"
Diệp Tống an tĩnh nói: "Hôm đi săn thú bị ngã ngựa. Huynh không cần lo lắng, đã không còn gì đáng ngại nữa."
"Sao lại bị ngã ngựa?" Tô Nhược Thanh hỏi vấn đề thật là đủ bén nhọn a.
Diệp Tống nói: "Ngựa đột nhiên nổi điên." Cảm giác Tô Nhược Thanh tiếp theo sẽ hỏi tại sao ngựa lại đột nhiên nổi điên, nàng vội vàng cười đình chỉ: "Đề đã qua rồi, huynh đừng hỏi nữa."
Tô Nhược Thanh dừng một chút, nhẹ nhàng than một tiếng: "Biết rõ chân bị thương còn chạy lung tung." . Bạn đang đọc truyện tại -- TRÙ MTRUYỆN. NET --
"Cũng may là ta tới." Diệp Tống chính thanh nói, "Đột nhiên ta rất muốn gặp huynh."
Tô Nhược Thanh siết chặt cánh tay, ôm nàng đi dưới ánh trăng, chậm rãi hướng tới cờ quán. Hắn cũng vậy, đột nhiên liền muốn gặp.
Ước chừng đêm trung thu là dịp lý tưởng để hẹn hò, văn nhân mặc khách thường đến đây cũng mong tối nay sẽ tình cờ gặp được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007183/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.