Cuối cùng, ngài gật đầu chậm rãi, giọng nói khẽ vang lên nhưng đầy quyết đoán.
"Ngươi đã có quyết tâm như vậy, trọng trách này trẫm sẽ giao cho ngươi, Vệ Vũ. Nếu có bất kỳ dấu hiệu gì khiến chúng nghi ngờ, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn. Ta sẽ không để Huyền Linh quốc sụp đổ dưới tay của những kẻ đê tiện ấy."
Vệ Vũ cúi đầu thật sâu, giọng nói vang lên rõ ràng.
"Thần xin thề sẽ không phụ lòng Hoàng thượng. Thần sẽ lật tẩy âm mưu này và báo thù cho Tướng quân Tu Ưng.
Hoàng thượng đứng im một lúc lâu, rồi quay lưng bước về phía cửa sổ lớn, ánh trăng chiếu rọi lên dáng vẻ oai nghiêm nhưng chất chứa nỗi lo âu.
Ngài thì thầm như tự nói với chính mình.
"Đế vị này ngồi lên thật sự chẳng dễ dàng, phụ hoàng à, nhi thần hối hận rồi."
Cả căn phòng lại chìm vào sự im lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, như điềm báo trước cho một cơn giông bão quyền lực đang dần kéo đến trong vương triều.
Vệ Vũ lặng lẽ lui ra, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm và lòng trung thành kiên định.
Trò chơi quyền lực đã bắt đầu, và Vệ Vũ biết, hắn phải là người chiến thắng trong cuộc chiến này nếu muốn bảo vệ Hoàng thượng và trả thù cho những người đã ngã xuống.
Vệ Vũ vừa bước ra khỏi tẩm điện, không khí bên ngoài lạnh buốt nhưng lại khiến hắn cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trước mặt hắn, con đường trở về doanh trại vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoa-phong-van/3649768/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.