Vệ Vũ, ám vệ trung thành của Hoàng thượng, nấp mình trong bóng tối, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghe những lời nói ghê tởm kia.
Hắn không ngờ rằng Tể tướng Từ Hành và Tướng quân Liêu Khải lại chính là những kẻ phản bội, đẩy cả triều đình vào vòng xoáy của sự dối trá.
Nhưng điều khiến hắn đau đớn nhất chính là cái chết của Tướng quân Tu Ưng - ân nhân đã cứu mạng hắn, lại bị bọn chúng tính toán tàn nhẫn như vậy.
Ánh mắt Vệ Vũ lóe lên sự thù hận, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế.
Bây giờ không phải lúc để hành động, hắn phải cẩn thận hơn bao giờ hết.
Vệ Vũ biết, nếu chỉ manh động, hắn sẽ chỉ chuốc lấy cái chết, và sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
"Hãy kiên nhẫn.."
Vệ Vũ tự nhủ trong đầu, cố giữ cho hơi thở đều đặn.
Khi hai kẻ phản bội dần khuất bóng trong màn đêm, Vệ Vũ lặng lẽ thoát khỏi nơi ẩn náu, hòa mình vào bóng tối như một bóng ma vô hình.
Nhưng hắn biết, con đường phía trước sẽ đầy rẫy khó khăn. Hắn cần phải thu thập thêm chứng cứ, và đặc biệt hơn cả, hắn cần phải báo thù cho Tướng quân Tu Ưng.
Đêm ấy, trong tẩm điện.
Vệ Vũ quỳ trước mặt Hoàng thượng, giấu mình trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sắc lạnh của hắn là phản chiếu ánh sáng le lói trong căn phòng vắng lặng.
"Hoàng thượng, thuộc hạ có điều muốn báo...
Giọng nói của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoa-phong-van/3649021/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.