“Lãnh Minh Nguyệt!” Một bóng người mang theo lửa giận ngút trời vọt tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt bốn cô gái. Người còn chưa đứng yên đã duỗi tay về phía mặt của Lãnh Táp.
 
Lãnh Táp hơi híp mắt, gương mặt vốn vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng trở nên lạnh băng. Cô giơ tay tóm được cánh tay đang vung tới kia, bẻ gập cổ tay lại làm cho đối phương kêu đau ầm ĩ. Khách k gần đó nghe tiếng kêu rên cũng phải sợ đến mức tay run lên, cùng đưa mắt nhìn về phía bên đây.
 
“Cô buông ra!” Phó Ngọc Thành kêu gào, trừng mắt với Lãnh Táp như thể muốn phun cả lửa giận trong mắt ra.
 
Lãnh Táp vui vẻ thưởng thức gương mặt vốn đã phải dùng cả phần để che phủ nhưng vẫn không giấu được những vết bầm tím của anh ta, lại nhìn xuống dưới chân Phó Ngọc Thành. Vừa rồi lao tới đây nh thể, suýt chút nữa không nhận ra là anh ta đang què, hại cô còn cho rằng mình xuống tay nhẹ nhàng quá.
 
Đây là sức mạnh của tình yêu đấy, thật là to lớn!
 
Khách khứa đi theo tiếng hét tìm tới đây không khỏi kinh ngạc khi nhìn một màn trước mắt, đường đường là cậu tư của nhà họ Phó lại bị một cô gái bẻ cổ tay đến mức phải gào lên như thế ư? Ăn vạ à? Lãnh Táp ưu nhã thả tay ra, Phó Ngọc Thành vội lùi về sau một bước, quả nhiên chân vẫn còn hơi tập tễnh.
 
Đã như này rồi mà nhà họ Phó còn thả người ra làm mất mặt, không phải người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ho/3478097/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.