Trịnh Anh nhìn xung quanh, những người đang nhìn hai người nói chuyện lập tức dời mắt đi chỗ khác, giả bộ như không thấy gì.
Lãnh Táp đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tối nay chỉ sợ không có thời gian nói gì với cô đâu.” Sao cô lại cho rằng tôi phải ngồi tiếp chuyện cô nhỉ?
Thấy cô định đi, Trịnh Anh nôn nóng đứng lên muốn kéo cô lại, Lãnh Táp lập tức lùi về sau bốn, năm bước.
“Cô Trịnh này, tôi khuyên cô cẩn thận bụng mình, đừng có cù cưa lôi kéo như thế. Nếu không xảy ra chuyện gì, tôi không đền nổi đâu.”
Mặt Trịnh Anh lập tức đỏ bừng, dù sao cô ta cũng là thiếu nữ mới hai mươi tuổi, cũng không phải không biết chuyện mình làm đáng bị người ta phỉ nhổ thế nào.
Trịnh Anh ủ rũ nói: “Cô Lãnh, dù có thể nào thì cô cũng nhất định không tha thứ cho chúng tôi ư?”
Lãnh Táp đáp: “Cô Trịnh nghĩ nhiều rồi, nếu các người cảm thấy chuyện mình làm không có gì thẹn với lương tâm thì cần gì cứ nhất định phải bắt người khác tha thứ chứ? Các người có quyền muốn làm gì làm, người khác cũng có quyền không muốn tha thứ thì thôi, mong cô Trịnh đừng làm khó người khác nữa.”
“Nhưng chúng tôi không cố ý...”
Lãnh Táp cười nhạo: “Thế ý cô Trịnh là các vị uông say nên làm bừa à?”
Mặt Trịnh Anh đỏ bừng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Lãnh Táp lắc đầu, khẽ thở dài: “Nếu đã vậy... tôi khuyên cô Trịnh mau đi báo cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ho/3478096/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.