Trong ma tông thì việc bắt về một lô đỉnh để tu luyện rất thường thấy, nhưng không ai muốn công khai vì sợ mất danh tiếng. Ngay cả việc tế luyện người sống hay trẻ em để tăng uy lực pháp bảo cũng có, chỉ là Phượng Minh không thấy tận mắt mà thôi. Ma tông, suy cho cùng vẫn sẽ có những hành vi đi ngược với thiên lý bình thường, theo cách gọi của bậc nho sĩ chính là cực hung cực ác.
- Vậy nên cô muốn cấp tốc trở thành một đan sư có địa vị cao để Thạch Hạo không giết cô?
Tạ Tranh gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cô gái này quá ngây thơ và đáng thương. Tu vi yếu ớt, độ trải đời và chỗ dựa đều không có, chẳng trách nghĩ ra cách ngu ngốc này.
- Cô nên biết mình còn sống là vì còn giá trị lợi dụng, giá trị lợi dụng nhiều sẽ sống lâu hơn một chút, nhưng rốt cuộc khi hết giá trị thì vẫn sẽ chết thôi. Thạch Hạo đã nắm được cô trong lòng bàn tay thì sẽ không bao giờ buông tha…
- Vậy ta phải làm sao?
Tạ Tranh run rẩy hỏi lại. Không hiểu sao trải qua buổi chiều hôm nay, được Phượng Minh tận tình truyền đạt kinh nghiệm, nàng lại có cảm giác tin tưởng hắn. Cũng có thể vì hắn là người duy nhất đối tốt với nàng kể từ khi nàng nhập tông.
Phượng Minh cười nhạt:
- Không muốn bị người giết, tất nhiên chỉ có cách giết người…
……………………….
Mà làm sao để giết người thì Phượng Minh không nói. Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hi-cuu-thien/3025591/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.