"Sư phụ..." Trường Sam tìm được Mặc Uyên ở bên vách núi Bích Ngọc, chưa kịp mở miệng nói ý do mình đến đã bị chặn lời.
"Lát nữa con chọn hái những cây Thạch Quý Liên tốt nhất ở chỗ này đưa đến rừng đào mười dặm." Mặc Uyên tưới hết non nửa bình nước suối Hàn Băng Trì còn dư lại trong tay, chỉ chỉ vách đá trống bên kia, nói: "Khi nào trở về, con lại đi lấy một khối hàn ngọc tới chôn ở kia."
"Vâng, sư phụ." Trường Sam trong lòng biết sư phụ hắn làm vậy tất nhiên là vì vị tiểu tổ tông ở rừng đào mười dặm được Chiết Nhan Thượng Thần nâng trên đầu quả tim kia, chỗ hạt sen trước mắt này nếu chỉ lấy để luyện đan thì đủ, còn muốn làm đồ ăn vặt thì thực sự quá ít.
"Thêm cả mật hoa mới ủ nữa." Từ khi tỉnh dậy sau nhiều năm ngủ say, Mặc Uyên đã không còn sắc bén nghiêm túc như trước, thần thái càng ngày càng ôn hòa bình đạm, lúc này khóe miệng đang nhẹ nhàng cong lên thành ý cười nhợt nhạt: "Huynh trưởng nói tẩu tẩu thích ăn ngọt, con chọn nhiều một chút đưa sang luôn."
"A, dạ. Lúc trước con cũng có nghe Chiết Nhan Thượng Thần nhắc tới." Trường Sam nhớ lại cảnh tượng khi đó, thật sự không nhịn được che miệng bật cười: "Lúc ấy Chiết Nhan Thượng Thần hỏi con lấy mật hoa, sau đó còn lầm bầm lầu bầu nói Bạch Chân Thượng Thần sinh bệnh không chịu uống thuốc, nhất định phải có đồ ngọt mới bằng lòng uống. Con vẫn nhớ như in vẻ mặt sủng nịch đó. Nhưng con lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949442/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.