Chiều hôm buông xuống, ánh đèn dần hiện ra, phóng tầm mắt ra bốn phía, nơi nơi một mảnh ồn ào náo động nhiệt tình như lửa. Chiết Nhan và Bạch Chân ngồi trong trà lâu uống trà gần nửa ngày, thấy phố hẻm ngõ nhỏ ngày càng náo nhiệt lên cũng ngồi không yên, dẫm lên bóng đêm cùng ánh đèn, hoàn toàn hòa vào dòng người.
Đầu đường cuối ngõ biển người tấp nập, Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân xuyên qua trong đó lại không cảm thấy chen chúc, có lẽ là người qua đường thấy nhị vị đây như thiên thần đều tự giác không dám tới gần, cũng có thể là Chiết Nhan dùng thuật pháp ngăn cách người qua đường với bọn họ trong phạm vi chừng hai bước. Tóm lại, bọn họ tay nắm tay đi thông suốt một đường.
Dạo chơi được nửa đường, hai bàn tay vốn nắm lấy nhau bất tri bất giác tách ra, Chiết Nhan mỗi tay cầm một phần đồ ăn vặt mua ven đường, bất đắc dĩ thở dài: "Chân Chân, ăn ít mấy thứ lung tung này thôi! Nếm thử mùi vị đỡ thèm thì được, ăn nhiều quá không khéo lại tiêu chảy!"
"Nhưng ngon lắm!" Tay Bạch Chân cầm một cái bánh nhân thịt nóng hầm hập, cắn một miếng xong lại đút đến bên miệng Chiết Nhan: "Ngươi nếm thử đi?"
Ánh mắt Chiết Nhan tràn ngập sủng nịch nhìn Bạch Chân hiến vật quý cho mình, há mồm cắn tiếp một miếng ở chỗ chàng vừa cắn xong, vừa nhai vừa nói: "Mèo con ham ăn."
Một cái bánh thịt còn không lớn bằng bàn tay, Bạch Chân ăn chừng hai miếng đã hết sạch, chưa nuốt hết trong miệng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949440/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.