Chương trước
Chương sau
Chiều hôm buông xuống, ánh đèn dần hiện ra, phóng tầm mắt ra bốn phía, nơi nơi một mảnh ồn ào náo động nhiệt tình như lửa. Chiết Nhan và Bạch Chân ngồi trong trà lâu uống trà gần nửa ngày, thấy phố hẻm ngõ nhỏ ngày càng náo nhiệt lên cũng ngồi không yên, dẫm lên bóng đêm cùng ánh đèn, hoàn toàn hòa vào dòng người.
Đầu đường cuối ngõ biển người tấp nập, Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân xuyên qua trong đó lại không cảm thấy chen chúc, có lẽ là người qua đường thấy nhị vị đây như thiên thần đều tự giác không dám tới gần, cũng có thể là Chiết Nhan dùng thuật pháp ngăn cách người qua đường với bọn họ trong phạm vi chừng hai bước. Tóm lại, bọn họ tay nắm tay đi thông suốt một đường.
Dạo chơi được nửa đường, hai bàn tay vốn nắm lấy nhau bất tri bất giác tách ra, Chiết Nhan mỗi tay cầm một phần đồ ăn vặt mua ven đường, bất đắc dĩ thở dài: "Chân Chân, ăn ít mấy thứ lung tung này thôi! Nếm thử mùi vị đỡ thèm thì được, ăn nhiều quá không khéo lại tiêu chảy!"
"Nhưng ngon lắm!" Tay Bạch Chân cầm một cái bánh nhân thịt nóng hầm hập, cắn một miếng xong lại đút đến bên miệng Chiết Nhan: "Ngươi nếm thử đi?"
Ánh mắt Chiết Nhan tràn ngập sủng nịch nhìn Bạch Chân hiến vật quý cho mình, há mồm cắn tiếp một miếng ở chỗ chàng vừa cắn xong, vừa nhai vừa nói: "Mèo con ham ăn."
Một cái bánh thịt còn không lớn bằng bàn tay, Bạch Chân ăn chừng hai miếng đã hết sạch, chưa nuốt hết trong miệng đã quay sang lấy que đồ chơi làm bằng đường trong tay Chiết Nhan, liếm hai cái lại há mồm với Chiết Nhan đòi ăn mơ khô, Chiết Nhan bốc một quả đút cho, chàng ngậm mơ khô mỹ mãn chạy đi phía trước, Chiết Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ đuổi kịp.
Đi được một đoạn, Bạch Chân bỗng dừng lại hít hít cái mũi, quay đầu nhìn về phía Chiết Nhan, vui vẻ nói: "Hạt dẻ rang đường."
"Biết rồi." Chiết Nhan vươn tay: "Dẫn ngươi đi mua."
Bạch Chân vui sướng nắm lấy tay Chiết Nhan, hai người theo mùi hương tìm qua.
Hạt dẻ rang đường vừa ra lò, còn nóng hổi, Chiết Nhan xách túi giấy dầu không cho Bạch Chân chạm vào một chút, tự tay bóc hạt đút cho chàng.
Hạt dẻ cắn vào, hơi nóng hòa với mùi vị thơm ngọt lan khắp trong miệng, Bạch Chân cảm giác đầu lưỡi hơi bỏng một chút, không nghiêm trọng, nhưng vẫn không nhịn xuống rên lên một tiếng, Chiết Nhan tức khắc căng thẳng: "Bỏng à? Ăn chậm một chút!" Nhìn Bạch Chân nuốt trong miệng xuống, lại giơ tay nắm cằm chàng muốn kiểm tra: "Lè lưỡi ra cho ta xem, có đau không?"
"Không nóng, không đau." Tuy nói vậy, Bạch Chân vẫn duỗi đầu lưỡi ra, ngoan ngoãn để Chiết Nhan kiểm tra.
Đầu lưỡi nhỏ đỏ hồng, ánh mắt Chiết Nhan tối sầm lại, Bạch Chân thấy hắn như vậy, cười xấu xa cúi đầu liếm lòng bàn tay hắn một chút.
Chiết Nhan chỉ cảm thấy bụng nhỏ căng thẳng, hơi không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Chân Chân, lại nghịch ngợm."
Bạch Chân nhét tay vào lòng bàn tay Chiết Nhan, nắm tay hắn như tản bộ trong sân vắng: "Đến bờ sông xem đi, có rất nhiều người thả hoa đăng."
Chiết Nhan tất nhiên nghe theo chàng.
Bờ sông tuy nhiều người, nhưng không đến mức đông như mắc cửi như trên đường cái, mặc dù cũng không ai có thể chen vào bọn họ... Bạch Chân tìm một chỗ tương đối thanh tịnh, kéo Chiết Nhan ngồi xuống đất, cũng mặc kệ có thể có người thấy hay không, thân mình nghiêng qua, khuỷu tay gác trên đầu gối Chiết Nhan, mềm mại không xương dựa vào lòng hắn: "Có mang rượu không?"
Chiết Nhan lấy trong tay áo ra một vò Đào Hoa Túy đưa cho Bạch Chân, đợi người ta duỗi tay tới định lấy lại rút về. Bạch Chân ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn, Chiết Nhan cong cong khóe miệng, Bạch Chân hiểu ý, ôm cổ đưa lên một nụ hôn, Chiết Nhan lúc này mới giao rượu ra.
Trước kia Bạch Chân muốn cái gì, Chiết Nhan chắc chắn không chút do dự hai tay dâng lên, bây giờ thỉnh thoảng lại nổi hứng thú quấy nhiễu người ta, kiểu gì cũng phải bắt chàng chủ động mới bằng lòng cho, cố tình chàng còn rất thích loại cảm giác đó. Lúc này nếu không phải lo lắng có người thấy, Chiết Nhan ước chừng phải kéo chàng vào lòng hôn đến mềm nhũn mới bằng lòng bỏ qua.
Bạch Chân tâm viên ý mãn uống một ngụm rượu, Chiết Nhan đút một hạt dẻ đến bên miệng, chàng theo bản năng há mồm ngậm vào, không nóng nữa, nhưng hương vị thơm ngọt vẫn không giảm chút nào. Bạch Chân bắt lấy tay Chiết Nhan, không cho hắn tiếp tục bóc: "Để nguội thêm chút."
"Còn nóng à?" Chiết Nhan bóc xong còn lăn trong tay mấy vòng, cảm thấy không nóng nữa mới đút cho chàng: "Hạt dẻ rang phải ăn lúc còn nóng mới thơm, để nguội thì không còn mùi vị gì nữa."
Bạch Chân bắt lấy ngón tay Chiết Nhan đặt bên miệng hôn hôn: "Ta sợ ngươi nóng."
Chiết Nhan cười: "Tam vị chân hỏa còn không làm ta nóng được, ngươi còn sợ cái này?"
Bạch Chân cũng không đáp lời, cứ bắt lấy tay hắn không bỏ.
Chiết Nhan trong lòng mềm xuống, không nhịn được nâng mặt Bạch Chân lên hôn hôn: "Oa, bảo bối nhà ta biết thương người rồi."
Bạch Chân đang được hôn thoải mái, nghe vậy bất mãn hừ hừ cái mũi: "Lão phượng hoàng, ngươi nói chuyện đừng có che giấu lương tâm! Ta không thương ngươi khi nào?"
Chàng ngoài miệng cường ngạnh, trong lòng lại biết, mình thương Chiết Nhan xa xa không đủ, đặc biệt là so sánh với Chiết Nhan tâm tư tỉ mỉ dịu dàng săn sóc. Mình được bình yên hưởng thụ rất nhiều, hiện tại càng là được Chiết Nhan nâng niu đến mức tứ chi không cần động, ăn hạt dẻ cũng đút tận miệng, cứ việc chàng biết Chiết Nhan rất thích loại cách sống mình không thể rời xa hắn...
Lão phượng hoàng duỗi tay sờ eo Bạch Chân: "Dính vào ta hơn một chút." Hắn không cần Bạch Chân làm cái gì, chỉ cần dính hắn nhiều một chút đã là thương hắn rồi.
Bạch Chân há miệng thở dốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta còn chưa dính ngươi đủ à? Thiếu điều treo trên người ngươi thôi..."
"Ngươi nói ngược rồi." Chiết Nhan nhẹ nhàng hôn lên giữa mày chàng: "Rõ ràng là ta dính ngươi nhiều hơn."
Bạch Chân cười ra tiếng: "Cái này ngươi cũng muốn so đo à? Dính tới dính lui chẳng phải đều chuyện giữa ngươi và ta thôi sao?"
Chiết Nhan lắc đầu: "Không giống nhau. Ta muốn cho ngươi dán vào ta, ta đi chỗ nào cũng phải đi theo, cái kiểu không mang theo ngươi ngươi sẽ phát cáu với ta ấy!"
Bạch Chân híp híp mắt: "Có phải ngươi đang ám chỉ sau này Tất Phương bỏ nhà ra đi ta không được đi tìm nữa đúng không?"
Trừ cái này, bọn họ hiếm khi tách nhau ra, hơn nữa chàng cũng đã rất lâu không một mình ra cửa đi tìm Tất Phương rồi, cơ hồ ngày ngày đều dán Chiết Nhan...
Bạch Chân lại đổi giọng, nhăn nhăn mày: "Ra cửa không mang theo ta, ngươi sẽ sao?"
"Sẽ không!" Chiết Nhan không hề nghĩ ngợi, trả lời chém đinh chặt sắt: "Ta sao nỡ chứ!" Nói xong tức khắc có chút ai oán, ấm ức nói: "Có ngươi ấy! Tiểu Ngũ hay Phượng Cửu vừa kéo đi là chạy, ta muốn cản cũng không được..."
"Ngươi bớt khoa trương đi, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Lúc còn nhỏ thì không nói, khi đó tuổi trẻ ham chơi, sau này... sau này chúng ta... Ngươi toàn làm cho ta không xuống giường được, nằm lâu rồi đương nhiên sẽ chịu không nổi muốn ra ngoài vận động giãn gân cốt chứ sao!" Bạch Chân nhéo nhéo mũi Chiết Nhan: "Hơn nữa, có lần nào ngươi không muốn ta đi mà ta không nghe theo ngươi?"
"..." Chiết Nhan không thể phản bác: "Được rồi, phát cáu chính là ta."
"Đúng vậy, là ta chiều." Bạch Chân rúc vào lòng Chiết Nhan: "Ta thích nhìn bộ dạng ngươi keo kiệt ki bo, đáng yêu lắm!"
Chiết Nhan nhướng mày: "Ngươi nói như vậy, không sợ ta làm quá đáng hơn?"
Bạch Chân lắc đầu: "Quá lắm là giam ta lại thôi! Dù sao có ngươi hầu hạ, ta sợ cái gì?"
"Ngươi nha..." Chiết Nhan chấm chấm chóp mũi Bạch Chân: "Đoán chắc ta không nỡ giam ngươi, làm ngươi không vui."
Bọn họ thân mật một phen, dẫn tới không ít người liên tục nhìn sang, lại không có ai dám tiến tới quấy rầy. Hai người cứ thế ngồi bên bờ sông ăn hạt dẻ uống rượu, thỉnh thoảng lại sờ mó trên người đối phương chút, thân thân mật mật ngồi non nửa canh giờ mới rời đi.
Trên đường đi dạo, có hai cô nương lướt qua bên cạnh bọn họ, miệng ngượng ngùng thảo luận trước miếu Phu Tử có một cây nhân duyên rất linh nghiệm... Nhìn bước đi như gió kia, có lẽ là cũng đang muốn đi cầu nhân duyên.
Bạch Chân khịt mũi coi thường: "Một cái cây lấy đâu ra năng lực lớn như vậy, thành tinh hay sao?"
"Người ta chỉ muốn có chỗ gửi gắm tâm nguyện thôi." Chiết Nhan dừng một chút, bỗng nhiên cong mắt nở nụ cười: "Cũng không biết là ai, lúc trước nóng lòng khắc tên mình và ta lên cây, ta hỏi khắc làm cái gì, người nào đó còn ngượng ngùng không chịu nói cho ta. Nếu không phải tự ta thấy được trong tiểu thuyết, chỉ sợ đến bây giờ còn không biết đó là ngụ ý gì đâu."
Những cái cây có khắc tên lên được Chiết Nhan bảo dưỡng cực tốt, chữ trên đó càng được Chiết Nhan coi như bảo bối, thỉnh thoảng lại phải ngắm nghía một phen, thậm chí hận không thể bóc hết khối vỏ cây ra treo trên đầu giường, ngày ngày làm bạn đi vào giấc mộng. Có đôi khi người ngoài tới rừng đào thấy, Chiết Nhan còn hứng thú bừng bừng giới thiệu: "Đây là Chân Chân nhà ta khắc, đẹp đúng không?" Sau đó còn không tiếc lời khen từng nét chữ kia một lần, nhưng ý nghĩa của những chữ đó thì một câu cũng không đề cập tới, nếu không khoe khoang xong sẽ bị hạ lệnh cấm không được lên giường ngủ suốt mười ngày nửa tháng... Tóm lại bộ dáng ân cần kia lần nào cũng làm cho Bạch Chân xấu hổ giận dữ muốn chết, rất nhiều lần muốn xóa hết toàn bộ những dấu vết đó, nhưng rốt cuộc không nỡ.
Hiện giờ chính Bạch Chân nhớ lại cũng cảm thấy ấu trĩ vô cùng, bị Chiết Nhan nói đến ngượng ngùng, rồi lại lớn mật ngoéo tay Chiết Nhan một cái, cười nói: "Tuy có ngốc nghếch một chút, nhưng nhờ vậy mà tính được như nguyện."
"Phải." Chiết Nhan dịu dàng nói: "Kia cũng là tâm nguyện của ta từ đáy lòng. Mong muốn nửa đời, rốt cuộc được ngươi thành toàn."
Lỗ tai Bạch Chân đỏ rực, khóe miệng cũng khống chế không được càng cong càng cao, sau một lúc lâu nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: "Miệng ngọt gớm!"
Bạch Chân luôn luôn thích xem náo nhiệt, vì thế cũng lôi kéo Chiết Nhan đến miếu Phu Tử, tới rồi mới thấy, trước miếu thờ quả nhiên có một gốc cây đại thụ che trời.
Cái gọi là cây nhân duyên, kỳ thật là một cây tương tư cổ thụ, dưới tàng cây có không ít người vây quanh, trong tay cầm đồng tâm kết(*),đang ra sức ném lên ngọn cây, một mặt đồng tâm kết có cột thẻ tre, trên đó viết đầy tâm nguyện hồng trần của các nam thanh nữ tú.
"Hay là, chúng ta cũng viết một cái đi?" Chiết Nhan cũng không cảm thấy cái cây này thực sự có thần lực gì, chẳng qua ngày hội vui như vậy, người bên cạnh tốt đẹp như vậy, tâm tư dâng lên, khó tránh khỏi muốn làm ra vẻ một chút. Một khi dính vào tình tình ái ái, dù có là thần tiên tôn quý hay phàm phu tục tử, cũng không có gì khác nhau.
Bạch Chân mỉm cười, gật gật đầu: "Được."
Hai người xuyên qua đám người đi đến chỗ bán đồng tâm kết, chưa đi được một nửa, Bạch Chân bỗng nhiên dừng lại, hơi có chút kinh ngạc nhìn đằng trước: "Tư Mệnh?"
Có điều làm chàng cảm thấy kinh ngạc không phải vì trông thấy Tư Mệnh ở chỗ này, vốn Tư Mệnh lúc rảnh rỗi cũng thích chạy xuống thế gian, chàng kinh ngạc là vì Tư Mệnh cũng có "nhàn hạ thoải mái" dẫn Thương Mạch tới bái cây nhân duyên, Thương Mạch vậy mà cũng ngoan ngoãn theo. Đây không phải là chính thức hẹn hò sao?
Chàng và Chiết Nhan có chút tâm tư vừa ngốc vừa ngọt giữa tiểu tình lữ cũng không kỳ quái, tình thú thôi, nhưng Tư Mệnh và Thương Mạch khi nào có loại ăn ý này? Rõ ràng lần trước ở Côn Luân Hư thấy hai người bọn họ vẫn là trạng thái quen biết bình thường, bây giờ mới qua bao lâu? Nhanh như vậy mà Tư Mệnh đã bắt được người ta rồi?
Chiết Nhan đương nhiên cũng thấy bọn họ, lúc này Tư Mệnh đang cầm đồng tâm kết của hai người, đứng trước bàn nhỏ lấy bút đưa cho Thương Mạch đang khoanh tay, vẻ mặt ghét bỏ. Tư Mệnh thấy cậu mặt nhăn mày nhó không muốn viết, lại nhẹ giọng nói gì đó, cuối cùng Thương Mạch ngập ngừng nhận lấy bút và đồng tâm kết, đặt bút ở mặt sau thẻ tre, viết xong còn trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn, lại thoáng có vài phần ngượng ngùng.
"Không ngờ Tư Mệnh còn biết dỗ người ta." Chiết Nhan bình luận một câu, sau đó cong cong khóe miệng, thầm nghĩ so với ta vẫn còn kém chút.
Bạch Chân thấy Thương Mạch biểu hiện ra hứng thú dạt dào với Tư Mệnh, dáng vẻ ghét bỏ lại không đành lòng giội nước lã chỉ phải liều mình bồi quân tử, vô cùng nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu: "Bọn họ đây là... xác định quan hệ rồi?"
Chiết Nhan buồn cười xoa xoa gáy Bạch Chân: "Tò mò vậy à? Hay là sang hỏi thử xem?"
Bạch Chân lắc đầu, kéo Chiết Nhan trốn vào góc tối, cười xấu xa: "Lát nữa chờ bọn họ đi rồi, chúng ta lặng lẽ đi xem thẻ tre họ viết."
Vừa hay Chiết Nhan cũng không muốn bị người khác quấy rầy, không chừng hàn huyên một trận xong lửa hóng hớt của Chân Chân nhà hắn lại hừng hực thiêu đốt, một hai phải kéo Tư Mệnh và Thương Mạch uống mấy ly, lại nhân cơ hội đào sâu vào hành trình tình cảm của người ta... Hắn ước gì tránh xa bọn họ ra.
Chiết Nhan được gãi đúng chỗ ngứa, dung túng cười, đồng ý một tiếng, giương mắt lại thấy Bạch Chân vẻ mặt chăm chú mà rình coi người khác, trong lòng vô cùng khó chịu, dấm chua trào ra hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng rốt cuộc không nhịn nổi, duỗi tay túm eo Bạch Chân kéo vào lòng, hỏi chua loét: "Quan tâm người khác viết cái gì vậy à? Chính ngươi đã nghĩ ra muốn viết cái gì chưa?"
"Ta tò mò..." Bạch Chân đã quá quen với Chiết Nhan hở chút lại ghen một hồi rồi làm nũng, trong lòng thích vô cùng, không nhịn được cười toe toét: "Chiết Nhan."
"Hửm?" Chiết Nhan cho rằng Bạch Chân gọi hắn.
"Chiết Nhan." Bạch Chân lặp lại một lần, dư âm đều là tình ti: "Chiết Nhan, viết cái này."
Chiết Nhan lập tức hiểu ra ý của bảo bối nhà mình, tức khắc trong lòng mềm nhũn, tình yêu như vỡ đê cuồn cuộn tràn ngập, hắn thỏa mãn hôn hôn người trong ngực, cười nói: "Được, Bạch Chân, ta viết cái này."
Tình yêu của ta, chỉ có hai chữ nặng trĩu, đó là tên của ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.