"Chiết Nhan? Chiết Nhan?"
Bạch Chân đang vùi trong lòng Chiết Nhan ngủ ngon lành, đột nhiên nghe thấy tiếng của cha mình, hoảng sợ: "Không xong! Chiết Nhan, cha ta tới, mau đứng lên!"
Chiết Nhan chậm rì rì sửa sang lại quần áo, sắc mặt bất thiện mở cửa, đi ra ngoài. Bạch Chân soi gương xóa sạch dấu vết trên người xong mới vội vàng đi theo ra cửa.
Bạch Chỉ thấy cánh cửa đóng chặt mở ra, Chiết Nhan cùng Bạch Chân một trước một sau từ bên trong ra, cảm giác sâu sắc mấy lời đồn đãi vớ vẩn vô tình nghe thấy ở Thiên tộc chỉ sợ không hề là 'đồn đãi vớ vẩn' chút nào. Bạch Chỉ nhíu nhíu mày, hỏi: "Ban ngày ban mặt, khóa cửa làm cái gì?"
Vẻ mặt Chiết Nhan rất thản nhiên: "Đang ngủ, mới vừa bị ngươi đánh thức!"
Bạch Chân lặng lẽ kéo kéo tay áo Chiết Nhan, ý bảo hắn nói chuyện chú ý chút. Tuy sớm hay muộn cũng phải báo cho cha mẹ biết hai người đã chung thân hứa lẫn nhau, nhưng như thế nào cũng phải chọn thời điểm thích hợp, trường hợp chính thức.
"Bây giờ đang là chính ngọ, ngủ?", Bạch Chỉ ngắm sắc mặt hồng nhuận của Bạch Chân, lại nói: "Cùng nhau?"
Chiết Nhan chớp chớp mắt, nhìn Bạch Chỉ: "Chứ không thì sao?"
Ngữ khí cùng thái độ hết sức đương nhiên, làm Bạch Chỉ á khẩu không trả lời được, cũng làm Bạch Chân đỏ bừng mặt. Bạch Chân nóng lên, một chân đá vào bắp chân Chiết Nhan: "Lão phượng hoàng, ngươi... ngươi câm miệng!"
Chiết Nhan nhảy sang bên cạnh một bước, ấm ức làm nũng với Bạch Chân: "Chân Chân, đau!"
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949394/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.