Bạch Chân cuốn chăn, ôm gối, nằm bẹp trên giường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa như suy tư gì, nghiêm trang mà suy xét xem làm thế nào để tiết chế Chiết Nhan. Hàng đêm sênh ca rất không tốt, thường thường bị ép tới không xuống giường được, là nam nhân đều sẽ không phục, quá mất mặt...
Nghĩ đến đây, Bạch Chân ấm ức. Mỗi khi Chiết Nhan ngẫu nhiên ghen tuông, trên giường làm chút gì đó đặc biệt mà dỗ cũng coi như tình thú giữa hai người. Ấy vậy mà hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, chẳng hạn câu không được cá, lại đi trách mình uống trà xong đặt cái ly phát ra tiếng quá lớn dọa cá chạy hết, rồi làm bộ dỗi đòi dỗ, hoàn toàn là sinh sự từ việc không đâu. Thỉnh thoảng thì cũng thôi, nhưng ngày ngày như vậy, ai chịu nổi...
"Tứ điện hạ, Chiết Nhan Thượng Thần bảo ta tới đây hầu hạ, tùy thời nghe người sai phái." Tất Phương đẩy cửa vào liền thấy mặt Bạch Chân càng ngày càng đen, thầm cầu nguyện hai vị chủ tử hằng ngày tình thú cũng đừng tai họa đến chim vô tội mình đây.
Nghe thấy Tất Phương nói, mặt Bạch Chân triệt để đen thui, trong lòng vừa tức giận vừa ấm ức: "Chiết Nhan đi đâu rồi? Ngươi gọi hắn tới đây!" Đâu ra cái kiểu ăn xong rồi chạy?! Rõ ràng lúc trước luôn canh chừng mình, bên người hầu hạ một tấc cũng không rời...
"Chiết Nhan Thượng Thần nói Đông Hoa Đế Quân không biết từ đâu tìm được một cây Bích Huyết Hồng Liên cực kỳ quý hiếm, công hiệu có thể sánh ngang với cỏ Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-he-phuong-he-ho-so-y/949393/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.