Lý Tu Viễn suất lĩnh chúng quân sĩ anh dũng chiến đấu, cố gắng xoay chuyển tình thế.
Nhưng từ bốn phía quân Lâu Khuyết từ từ tiếp cận, trận địa chầm chậm đánh vào mạn sườn trung tâm, mắt thấy quân Thiên triều sẽ bị bao vây bốn phía, thành bại đã đến gần…
“Đáng ghét! Chẳng lẽ thực sự không có cách nào? Nếu như thua ở đây, vậy tướng quân lúc trước lén đi tập kích hậu phương quân địch phải làm thế nào? Không thể cầm chân quân Lâu Khuyết ở đây, vậy sẽ khiến kế hoạch đánh úp tăng thêm một phần nguy hiểm, ngộ nhỡ tướng quân vì vậy mà có gì bất trắc…Ta thực sự mang tội lớn!”
Lý Tu Viễn nghiêng người tránh một kích từ phía trước đánh tới, rút tiểu đao từ thắt lưng, ra sức chém mạnh, địch nhân hét lên một tiếng ngã xuống.
“Không được! Phải mở đường máu…Mau nghĩ, mau nghĩ cách nào…”
“Phó tướng! Phía đông nam cát bụi mù mịt, hình như có đại quân đến đây, có phải là viện binh của quân ta?!” Một binh sĩ hướng phía đông nam kinh hô.
Chúng quân náo loạn, đều nhao nhao trông ngóng.
Cờ xí của đại quân đang rung chuyển mặt đất kia từ từ đến gần, trong đó đại kỳ vàng óng trên thêu đằng long sáng lóa dưới ánh mặt trời, khí thế phi phàm.
Không lâu sau có người kinh ngạc hô to:” Không sai! Là viện binh của quân ta! Nhìn xem! Kim hoàng long kỳ đang tung bay, là vải gấm viền hồng sắc! Là Hoàng đế của chúng ta a!”
“Hoàng thượng ngự giá thân chinh! Thắng lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hau/2881873/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.