Khánh Tường điện nội.
Hoàng đế mở tiệc đãi rượu, cảnh tượng rất lạ lùng, chia làm hai bên hoàn toàn khác biệt.
Có triều thần phi thường cao hứng lớn miệng uống rượu, lớn miệng ăn thịt, miệng đầy nịnh hót; cũng có triều thần tình cảnh bi thảm, mây đen bao phủ, uống từng ngụm từng ngụm rượu buồn bã; có khí sắc tái nhợt; không nói lời nào mà trừng mắt nhìn chằm chằm các hoàng thân quốc thích.
Song, hoàng đế vẫn nhàn nhã thưởng thức rượu, tựa như tán thưởng chúng sinh bách thái mà lộ ra thần sắc suy nghĩ, hắn căn bản không quan tâm mọi người tham dự có phản ứng ra sao, hành động của bọn họ chỉ làm hắn càng thêm châm biếm cái gọi là quyền thế.
Hừ! Nếu không phải thấy điểm này có thể lợi dụng tốt, hắn đã sớm từ bỏ sự trói buộc này. Từ nhỏ sinh trưởng tại hoàng cung, hắn sớm thấy rõ cái gì gọi là hoàng thất quý tộc, căn bản là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, dùng vẻ hoa lệ phú quý để che đậy cho những hành vi dơ bẩn nhất, người người như ấu trùng bám vào quyền thế, hút đầy hủ bại quyền lực vào máu, có lúc hắn thật đúng là muốn vẽ ra cảnh này, nhìn bên trong trò hề khủng hoảng, kinh sợ.
Ý nghĩ có lẽ quá mức hắc ám, nhưng nếu không có Phượng Băng Cao tồn tại, hắn có thể sớm nhân mức độ phong cuồng trong huyết mạch mà hủy đi hoàng triều này.
Bởi vì nhớ tới Phượng Băng Cao, hoàng đế nguyên là trào phúng, khóe môi dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hau/2881835/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.