“Tướng quân, dậy đi! Quá ngọ rồi, ngươi muốn ngủ đến khi nào?”
Lý Tu Viễn cấp tốc đập cửa, muốn gọi tỉnh căn phòng không một tiếng động của Phượng Băng Cao.
Thật không thể tin được hắn lại có thể ngủ như vậy?!
Trước kia trong doanh trại, hắn thường là người tỉnh táo trước lúc bình minh, gà gáy lần thứ nhất tức thì trông thấy hắn trong danh trại ra ngoài tuần sát, thế nào hôm nay khác thường như vậy, cư nhiên đến lúc chính ngọ vẫn chưa thấy bóng người, thật là kỳ quái quá đi!
Vốn nghĩ, dù sao cũng tả hữu vô sự, không thượng triều, cũng không có việc khẩn cấp, nơi đây cũng không phải cảnh giới như ở Thanh Châu, hắn nếu muốn ngủ để hảo hảo quên đi, chỉ có điều, trong đại sảnh phát sinh trọng đại — ách! Có lẽ nên nói là kỳ quái — chuyện này, nếu không đánh thức hắn, cũng không ai có khả năng làm chủ.
“Tướng quân, ngươi mau thức dậy đi! Việc lớn không tốt, phát sinh chuyện rất kỳ quái rồi!”
Lý Tu Viễn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa.
Ngay khi hắn cảm thấy bàn tay mình đập cửa đến mức sưng to gấp hai lần, cánh cửa liền mở rộng, lộ ra khuôn mặt còn buồn ngủ và có chút nổi nóng, hại hắn thiếu chút nữa lỡ tay hướng khuôn mặt kia mà đập.
“Muốn mở cửa cũng nói trước một tiếng đi! Vạn nhất không cẩn thận đánh trúng ngươi làm sao?”
“Theo bản lĩnh của ngươi, có thể đánh trúng ta sao?” Phượng Băng Cao cười mỉa, Lý Tu Viễn võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hau/2881832/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.