“Phượng tướng quân, hoàng thượng sau khi hạ triều vẫn luôn chờ ngài! Hoàng thượng phân phó qua, mời ngài trực tiếp vào ngự thư phòng yết kiến, không cần báo lại.”
Thái giám phụ trách hầu hạ ở ngự thư phòng khách sáo mời Phượng Băng Cao đi vào. Các thái giám rất biết suy đoán ý bề trên, đều hiểu hắn chính là sủng thần bên cạnh hoàng đế, mảy may không dám có điều thất lễ.
“Đa tạ hai vị công công.” Nói tiếng tạ ơn, Phượng Băng Cao âm thầm thở sâu, mới mạnh mẽ xốc lại dũng khí đẩy ra cánh cửa đỏ thẫm kia.
“Hoàng thượng, vi thần Phượng Băng Cao yết kiến.”
Trong giọng nói trầm ổn có hơi mang chút khiếp ý, mà nguyên nhân khiếp đảm kia hắn thập phần sáng tỏ. Phượng Băng Cao không khỏi thầm mắng bản thân phải bình tĩnh, chớ hoảng sợ mềm yếu, mất đi vẻ linh hoạt vốn có.
“…Vào đây.”
Bên trong ngự thư phòng hoàng đế truyền đến mệnh lệnh trầm thấp hùng hồn, cùng thiếu niên quen thuộc trong trí nhớ Phượng Băng Cao cao âm có điều khác biệt, đây là một người trưởng thành chững chạc, giọng trầm mê người, không khỏi khiến cho hắn trong lòng có chút bất an.
“Tuân lệnh!” Phượng Băng Cao đầu cũng không dám ngẩng bước thẳng vào ngự thư phòng, dùng khóe mắt nhìn đến vạt áo long bào hoàng kim kia mới dừng bước lại, quỳ gối hành lễ: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Phượng ái khanh, không cần thi lễ.” Hoàng đế đứng lên rời long ỷ, bước xuống bậc thang, vươn tay tự mình kéo cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hau/2881829/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.