Edit: Chiêu
Beta: Huyên
Sở Đông Ly vội quay lại hỏi Tử Uyển: "Mèo của cô nương có màu gì vậy?"
Tử Uyển không nhận ra Sở Đông Ly, chần chừ giây lát mới trả lời: "Là màu trắng."
Cả đám hoa nương mồm năm miệng mười: "Mèo của Tử Uyển là một con mèo trắng, tên là Bạch Tuyết, rất đáng yêu, có điều nghịch lắm, thỉnh thoảng lại chạy lung tung, Tử Uyển cũng không phải lần đầu chạy đến chỗ bọn ta tìm mèo."
"Ngày hôm qua nó chạy đến Phiêu Hương Lâu, suýt nữa thì bị nhà bếp mang đi nấu đấy."
"Cô cứ lấy cái dây buộc vào người nó đi Tử Uyển, như vậy thì không cần ngày nào cũng chạy khắp nơi tìm mèo nữa."
Tử Uyển nói: "Bạch Tuyết không thích bị buộc lại, ta từng buộc nó lại một lần rồi, nó cắn đứt hết cả dây."
Các hoa nương ngạc nhiên: "Ui, hóa ra Bạch Tuyết xấu tính vậy à."
Tử Uyển không có tâm trạng tán gẫu với mấy vị hoa nương, nàng hỏi: "Mọi người có thấy Bạch Tuyết không?"
Hoa nương nọ lắc đầu.
Tử Uyển lo lắng: "Chẳng lẽ lại chạy đến Phiêu Hương Lâu rồi?"
Một trong các hoa nương nói: "Cũng có thể, cô mau đi Phiêu Hương Lâu tìm thử xem, ngày hôm qua đầu bếp bên đó ác ý nói nếu còn thấy mèo của cô lần nữa thì sẽ một dao xẻo thịt đấy."
Tử Uyển cảm ơn mấy vị hoa nương rồi vội vã chạy đến Phiêu Hương Lâu.
Sở Đông Ly sờ cằm, suy nghĩ: Mèo trắng, thiếu niên áo trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia/2259728/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.