Edit: Halex
Beta: Huyên
(*Đồng Chân: ngây thơ chất phác)
“Thấy không?”
“Thấy.”
“Vào không?”
“Vào.”
“Chặn lại không?”
“Chặn lại.”
…
“Hừ, hù cho nó chết luôn.”
“Ha ha, hù cho nó chết luôn.”
“Ừ, hù cho nó chết luôn.”
“Đúng, hù cho nó chết luôn.”
“Hu huh u…”
***
Sở Đông Ly cảm thấy mình sắp thành cái giường của Tiểu Hi Tri luôn rồi, vì đứa bé này một ngày mười hai canh thì hết mười canh là đeo trên người hắn ngủ. Dù Tiểu Hi Tri khắc trước ngủ ngon cỡ nào, chỉ cần Sở Đông Ly rời đi sẽ lập tức tỉnh lại, kêu “Sở Sở, Sở Sở” vang trời để tìm hắn. Để uốn nắn sự ỷ lại quá mức của cậu, mấy lần Sở Đông Ly cố ý trốn không hiện thân. Tiểu Hi Tri không thấy hắn thì nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, chính xác là khóc không thành tiếng, gương mặt bé xinh nghẹn đến đỏ bừng, dù Khổng Tước hay Đông Nam Phi dỗ dành thế nào, chọc ghẹo thế nào cũng bằng thừa, cậu chỉ cần Sở Đông Ly.
Mới thử mấy lần, Tiểu Hi Tri đã khóc sưng hai mắt, Sở Đông Ly vừa luống cuống vừa đau lòng nên chỉ đành nửa bước không rời.
Khổng Tước và Đông Nam Phi cũng thấy có vấn đề, Khổng Tước nói: “Tiểu Ly Tử, cứ như vậy không phải là biện pháp.”
Sở Đông Ly cúi đầu nhìn Tiểu Hi Tri nằm trong ngực mình không biết đã ngủ tự bao giờ, than thở: “Ta biết, nhưng các người nói xem ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gia/2259694/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.