Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi : 
- Nếu lão huynh mà là tiểu đệ thì liệu lúc này có ngủ được chăng? 
Xà Vương gượng cười đáp : 
- Đã mười năm nay suốt đêm ta không ngủ được. Đó là thứ bệnh trầm trọng. Cử bệnh thành danh y, ta nghĩ được thứ thuốc chuyên trị bệnh này. 
Xà Vương lấy ra một thứ bột trắng đựng trong bình ngọc biếc và bảo chàng : 
- Công tử cứ dương mắt lên ngồi đây thì dù cả mười năm cũng chả cứu được Tiết cô nương ra. Nhưng công tử ngủ đi một lúc, tinh thần tỉnh táo lại thì không chừng có cách cứu được y. 
Lục Tiểu Phụng ngần ngừ một lúc rồi nâng chung rượu lên uống. 
Khi chàng tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ. Ánh dương quang chiếu vào tấm lụa chăng trên cửa sổ. 
Xà Vương đang ngồi dưới cửa sổ cầm một mảnh nhung trắng như tuyết nhẹ nhàng lau thanh kiếm. 
Thanh kiếm này vừa ngắn vừa nhỏ, đúc bằng sắt luyện. Lúc bình thời có thể dùng làm bội kiếm cài ở đai lưng. 
Đó là thanh Linh Xà kiếm, nhờ nó mà Xà Vương nổi tiếng. 
Lục Tiểu Phụng ngồi dậy, chau mày hỏi : 
- Lão huynh làm gì vậy? 
Xà Vương đáp : 
- Ta đang lau thanh kiếm. 
Lục Tiểu Phụng nói : 
- Nhưng ít ra mười năm rồi lão huynh không dùng đến thanh kiếm này. 
Xà Vương đáp : 
- Ta chỉ lau cho sạch chứ chưa chuẩn bị dùng tới. 
Thủy chung lão vẫn không nhìn Lục Tiểu Phụng, dường như lão sợ chàng nhìn khoé mắt mà đoán được chuyện bí mật của lão. 
Vẻ mặt Xà Vương đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gay-troi-nam/43988/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.